Chương 14: Tình thế xoay chuyển bất ngờ (1)
Chương 14: Tình thế xoay chuyển bất ngờ (1)
Lúc này là hoàng hôn, bỗng dưng nổi cơn giông, song cảm giác khô nóng chưa tản đi được bao nhiêu, ánh chiều tà chiếu qua không khí lờ mờ giống như sương mù, trông có chút ý cảnh thành phố trong sương, kỳ thực ra chỉ là khói bụi độc hại, chỉ khiến người ta tổn thọ chứ chẳng sinh ra được chút tình thơ ý họa nào cả.
Hiện giờ đỡ nhiều lắm rồi đấy, mấy năm trước mới là kinh khủng, thậm chí có thời gian người ta râm ran bàn tán chuyện rời thủ đô đủ biết tình hình tệ hại mức nào.
Hi vọng vài năm nữa có thể nhìn thấy bầu trời xanh ở Bắc Kinh như quyết tâm của chính quyền.
Có điều mây đen trong lòng Cừu Địch vẫn còn đó.
" Tao chẳng có gì mà nghĩ không thông, hơn hai vạn tiền hàng cũng đành đi, nhưng giữ xe của mày một hai tuần còn làm ăn gì nữa? Tới lúc đó kênh tiêu thụ hàng mà chúng ta vất vả lập lên bị người ta chiếm sạch rồi." Cừu Địch tức ở chỗ này này, ở cái mảnh đất làm ăn cạnh tranh dữ dội này, không ai đợi anh hết, chỉ chậm lại một bước là người ta tranh nhau vượt qua rồi:
" Cũng có gì to tát đâu, thiếu gì cách kiếm cơm, nói không chừng Đường Anh gọi chúng ta là có chuyện làm ăn đấy ... Theo tao thấy, đi chỗ khác đi, kiếm nơi nào ngon ngon, chúng ta làm tiếp." Bao Tiểu Tam than thở:" Cái thủ đô này không phải chỗ cho người sống, làm việc thì chết mệt, nhà cửa thì đắt đỏ, mở mắt ra đã phải tiêu tiền, tao chỉ muốn về quê quách."
Chuyện này đâu phải Cừu Địch chưa nghĩ tới, y xách ba lô đi khắp nơi rồi ấy chứ, không chỉ một lần y muốn rời bỏ nơi này, nhưng thực sự về quê thì có cái gì? Ở thủ đô tuy gian khổ, nhưng còn có cơ hội, ít nhất nếu muốn bán sức lao động kiếm tiền, chẳng thiếu thị trường, về quê làm được gì đây? Có vị trí giáo viên cũng mấy trăm người tranh nhau rồi ...
" Này, tao đang nói với mày đấy ... Nếu thực sự lần này Đường Anh có việc cho chúng ta thì có làm không? Dù sao thì tao cũng muốn đổi không khí một chút." Bao Tiểu Tam kỳ vọng nhìn Cừu Địch, hắn cũng biết mình ngốc, ra đường kiếm sống không thành vấn đề, nhưng vài việc thiếu Cừu Địch thì không làm được:
Cừu Địch khó xử:" Không phải tao không muốn, làm phi vụ ngắn ngày kiếm một mớ thì ai chẳng muốn?"
" Thế sao mày cứ ưỡn a ưỡn ẹo mãi thế, trốn trốn tránh tránh, tao thấy Đường Anh đối xử với chúng ta không tệ, mày mới là thằng thiếu nghĩa khí."
" Tam Nhi, cổ nhân nói, lễ hạ vu nhân, tất hữu sở cầu, người ta bỗng dưng lại tử tế với mày à? Chúng ta không có thân phận gì, hai là người vùng ngoài, nói không chừng lúc nào đó bị Tạ Kỷ Phong bán còn giúp hắn đếm tiền đấy ... Tới lúc đó chúng ta có muốn quay về làm ăn nhỏ cũng không được đâu." Cừu Địch thấy đề phòng một chút không hại gì, thời buổi bây giờ có thể không hại người, nhưng nhất định phải biết đề phòng người ta hại:
Bao Tiểu Tam bực mình siết cổ Cừu Địch, bình phẩm:" Xì, mày là thằng đàn bà, trước sợ hổ sau sợ sói, sớm muộn gì cũng chết nghẹn, sống thống khoái chút đi, thấy tiền thì kiếm, thấy gái thì chơi."
" Không thống khoái, thà đi chết, được! Mai chúng ta đi cướp ngân hàng nhé." Cừu Địch mỉa mai:
Hai người cứ thế vừa đi vừa đấu khẩu, dần dần từ tranh luận chuyển sang công kích nhân thân, xúc phạm nhân phẩm của nhau rồi. Cảnh Bảo Lỗi đứng đợi ở cổng đại sảnh, từ xa nhìn thấy chạy tới, tách ngay họ ra, mỗi tay khoác vai một người:" Sao đi ăn cơm mà vẫn còn cãi nhau thế, lại còn đi muộn nữa ... Này, không phải bảo các cậu ăn mặc nghiêm chỉnh một chút à?"
" Người ăn hay là quần áo ăn? Không ăn thì thôi! Về." Cừu Địch không phải tùy ý tùy tiện như vậy, nhưng hôm nay còn tâm trạng nào để ý nữa, vẫn mặc nguyên bộ quần áo công nhân màu xanh suốt từ sáng tới giờ chưa thay ra:
" Đúng thế, nói như bọn tao cởi chuồng khoe mông tới đây vậy, đéo ăn nữa!" Bao Tiểu Tam thì thấy ăn mặc hoàn toàn không có vấn đề, áo sơ mi quần lửng làm sao? Nhìn đám con gái ra vào khách sạn kia kìa, váy ngắn cũn cỡn, đi lên thềm nhìn thấy quần lót, sao không thấy ai nói gì? Không phải hô hào bình đẳng giới sao?
Hai tên khùng đó nói xong là quay lưng bỏ đi thật làm Cảnh Bảo Lỗi dở khóc dở cười, ra sức kéo bọn họ lại, cười nịnh xin lỗi:" Được rồi, coi như tôi sai, hai cậu một đẹp trai, một uy phong, vậy đã được chưa?"
Không ngờ nói thế cũng không được, Bao Tiểu Tam bợp hắn một phát:" Anh đây rõ ràng là xấu tới đáng yêu, mày bảo anh đẹp trai khác gì chửi vào mặt."
Cừu Địch cũng thuận tay bợp cho hắn một cái:" Anh đây đang buồn tới mức hận không thể hít thêm ít bụi ô nhiễm mà chết, nói tôi uy phong là chửi tôi."
Bị hai người đó hè nhau bắt nạt, Cảnh Bảo Lỗi tức tới không thèm để ý nữa, không muốn ăn thì về, không giữ! Ấy vậy mà lại được, mày bảo anh đây về, anh đây nhất định phải đi, hôm nay tâm tình không tốt, không ăn cho sướng mồm không về.
Thế là từ hai tên cãi nhau thành ba tên công kích nhau, nhìn thấy Đường Anh yểu điệu từ trên bậc thềm đi xuống, Bao Tiểu Tam "oa" một tiếng, làm bộ váng vất muốn xỉu. Cảnh Bảo Lỗi châm chọc:" Muốn xỉu thì nhanh lên, nằm hẳn ra đất ấy."
" Thằng tiện nhân, mày bây giờ láo quá rồi, dám trêu cả anh đây." Bao Tiểu Tam định đấm, không ngờ Cảnh Bảo Lỗi thoắt cái trốn sau lưng Đường Anh:
Đường Anh mỉm cười đưa tay ra bắt tay Bao Tiểu Tam, cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, phần trên là màu đen, trước ngực điểm xuyết rất nhiều món trang sức lấp lánh, nổi bật trên đồi bầu ngực no tròn tuyệt mỹ vừa cao quý lại điển nhã, cho dù Bao Tiểu Tam cũng không dám sinh ra ý nghĩ bậy bạ.
Cừu Địch cũng nhìn tới ngẩn người, không hiểu sao lại Đường Anh lại ăn mặc trang trọng như vậy, tuy rằng thường ngày cô cũng rất xinh đẹp, nhưng trước đây phần lớn chỉ nhìn thấy cô mặc đồ công sở nên không thấy có gì đặc biệt. Lúc này, trong bộ váy lễ phục vừa vặn ôm lấy thân hình thướt tha, một cô gái cao 1 mét 7, cùng với giày cao gót, từ trên bước xuống, có chút khí chất nữ vương.
Y khẽ nắm lấy tay cô, cười dè dặt, cô gái này thay đổi rất nhiều so với lần đầu gặp nhau ở buổi phỏng vấn, khi đó Đường Anh rõ ràng nghiêm túc khô han hơn giờ nhiều. Đường Anh hết sức thoải mái tự nhiên:" Hình như anh không muốn tới lắm?"
" Có một chút, sớm biết thế này ..." Cừu Địch dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Đường Anh:
" Sao thế? Lại định lỡ hẹn à?"
" Không phải biết thế này tôi không dẫn hắn theo mà đi một mình rồi."
Lời khen ngợi khéo léo của Cừu Địch làm Đường Anh rất vui vẻ, khoác tay Cảnh Bảo Lỗi, kéo tay Cừu Địch, gọi Bao Tiểu Tam đi vào đại sảnh. Bao Tiểu Tam bị lạnh nhạt, hắn cố tình đi sau một bước, nhìn Đường Anh xinh đẹp rực rỡ, nhìn Cảnh Bảo Lỗi đẹp trai ngạt thở, nhìn Cừu Địch tuy mặc đồ lao động nhưng người thẳng tắp như cán thương, trong lòng nổi lên muôn vàn chua xót, tất cả hội tụ lại thành câu chửi.
" Mẹ nó chứ, đợi lão tử có tiền, ngày ngày dẫn gái tới đây thuê phòng."