Chương 13: Gặp nhau nhìn nhau không nói (4)
Chương 13: Gặp nhau nhìn nhau không nói (4)
Thái độ của cảnh sát thế nào thì Cừu Địch không sợ, miệng vâng dạ, mắt y chỉ nhìn vào cảnh sát khi đơn phạt, thấy hắn mỉm cười, còn tưởng thoát rồi, không ngờ tên đó càng ác hơn, vừa đưa tiền ra hắn giữ lấy:" Thêm vào một tội nữa, hối lộ nhân viên công tác quốc gia ... Tôi nói anh nghe rõ đây, xe tạm giữ, trong vòng mười lăm ngày tới đại đội giao thông số bốn tiếp nhận xử phạt."
Cừu Địch thất thần nhìn đơn phạt, chuyến này xong rồi, vất vả bao ngày, nộp phạt một cái là trôi theo dòng nước hết, trên xe còn có số hàng hóa trên hai vạn, ai chẳng hiểu thứ này vào đồn công an thì ngang với mất trắng, từ lo sợ y chuyển dần sang tức giận:" Các anh ác quá đấy, tôi chỉ kiếm sống mà thôi, không kinh doanh hàng cấm hàng lậu gì, không phải chở quá tải hay lấn chiếm lòng lề đường gì, các anh nhè tôi mà bắt, cái khu vực này xe giống như tôi có cả ngàn cái, sao nhất định phải bắt tôi ... Anh xem đi, lại có mấy cái nữa đi qua kìa."
Cách đó không xa chính là trung tâm phụ tùng xe hơi, có xe nào mà không treo biển bên ngoài, biển số Bắc Kinh thì khỏi nghĩ, đắt còn hơn xe. Có xe nào mà không cải tạo, không chở quá tải trọng, trông một cái là ra cả đống sai phạm, xe của y có thể nói là đã đàng hoàng lắm rồi.
Tên cảnh sát giao thông không thèm quan tâm, nhét đơn phạt vào túi Cừu Địch, đem giọng làm việc công chướng tai ra nói:" Anh phạm luật lại đi trách người chấp pháp à? Làm ăn đàng hoàng thì ai làm gì nổi anh chứ."
Hai tên cảnh sát giao thông lên xe đi thẳng, một người lái xe của Cừu Địch. Cừu Địch ngẩng đầu nhìn bầu trời bao phủ bụi mù, nhìn cái xe kiếm cơm xa dần, bụng đầy uất ức không biết phát tiết vào đâu ... Y đi qua đi lại, càng nghĩ càng tức, chửi rủa trong lòng sút một phát vào cái thùng rác bên cạnh, ai ngờ úi da một tiếng, ôm chân ngã ra đất.
Cái thùng rác đó làm bằng sắt, muốn phát tiết lên nó à?
Cả xe lẫn hàng đều bị giữ mất rồi, Cừu Địch không có thời gian để than trời trách đất, vội vàng chạy vào trung tâm phụ tùng xe hơi, tìm mấy ông chủ hay cung cấp hàng cho mình, xem xem ai có quen biết giúp y lấy xe ra không, nếu không thời gian tới đói mất.
Y quan hệ khá tốt, người ta cũng chịu giúp, một cú điện thoại thôi mà, nhưng kỳ, gọi điện tới đại đội giao thông, bên kia mắng xa xả, thở dài lắc đầu với y.
Đến trưa Cừu Địch nhận được điện thoại của Bao Tiểu Tam, trong điện thoại hắn chửi bới vô cùng tục tĩu, nguyên do đám thành quản bình thường chẳng thèm nhìn hắn một cái, hôm nay lũ chó đó như ăn phải xuân dược, đuổi hắn chạy sáu con phố, làm hắn không dám ra ngoài bán hàng. Bao Tiểu Tam nghe nói xe của Cừu Địch bị giữ càng kinh hoàng, hai người vội vàng tới đại đội cảnh sát giao thông gặp mặt.
Chẳng bụng dạ nào cơm nước, tới nơi chuẩn bị đóng tiền phạt, ai ngờ ngồi ở đại đội cảnh sát giao thông suốt một buổi chiều, nghe giảng giải luật lệ giao thông, cuối cùng dựa theo tinh thần chấp pháp văn minh đưa ra kết quả xử lý như sau:
Trong đội đang tiến hành huấn luyện luật giao thông mới, mai bắt đầu tới học tập, học một tuần rồi xử lý.
Nghe thế Cừu Địch biết ngay mình định tìm kiếm quan hệ bỏ tiền giải quyết chuyện này là không xong rồi, hai người lòng như muôn vạn nỗi sầu, ủ rũ rời khỏi đại đội cảnh sát giao thông.
Trên đời này chuyện không vui thực sự quá nhiều, bọn họ cũng chẳng phải lúc nào cũng thuận lợi, bình thường cười xòa một cái, hôm nay lỗ mai cố gấp đôi bù vào, nhưng hôm nay quá đen đủi, làm người ta chẳng cách nào phấn chấn lên được.
Buổi chiều bọn họ nhận được điện thoại của Đường Anh và Cảnh Bảo Lỗi, ra sức mời bọn họ tới tụ họp. Hai người lúc đó ở trong nơi thuê trọ thở ngắn than dài, bàn bạc với nhau, thôi thì cũng có việc gì để làm đâu, đành phải tới tham gia.
Khi Cừu Địch và Bao Tiểu Tam tới Khách sạn Á vận hồi thì đã muộn mười phút.
Kỳ thực bọn họ đi rất sớm, có điều gặp phải giờ cao điểm buổi tối, người người tan sở, tắc đường chưa nói, trên xe còn có hai cô gái chỉ vì chuyện nhỏ xíu và cào cấu giật tóc nhau. Cho dù hai người bọn họ trải qua trăm trận mà nhìn người ta đánh nhau mà kinh khiếp, tránh thật xa, còn xuống xe sớm tận hai trạm, xe đông nghịt người, chẳng thà đi bộ cho thoải mái.
Lúc đi bộ, Bao Tiểu Tam than thở, bây giờ đám con gái còn hung dữ hơn cả nam, nam nhân ra đường bây giờ cẩn thận dè dặt sợ gặp phải rắc rối không đáng có, nữ nhân thì ngược lại, cứ như sợ thiếu người gây sự vậy. Con gái thủ đô càng kinh khiếp, đôi khi nhìn một cái thôi cùng rất có thể bị người ta chỉ mặt chửi cho vuốt mặt không kịp, không hiểu thói đời ra sao. Cừu Địch hết sức tán đồng, như vừa rồi trên xe bus, chẳng qua là một cô gái đi qua, giẫm phải chân cô gái khác, chuyện rất nhỏ, thế mà lao vào đánh nhau, nhất định chứng minh mình đúng, mình có lý.
" Ôi, bây giờ là thế, nữ quyền mà ..." Cừu Địch trả lời bâng quơ, rõ ràng tâm tư đang ở chuyện khác:
Bao Tiểu Tam biết y lo lắng gì, đổi chủ đề:" Đừng nghĩ nhiều nữa, cùng lắm là lỗ ít tiền thôi, nghĩ thoáng lên, mày cũng hay vì chuyện nhỏ mà đâm đầu vào ngõ cụt lắm ... Này Cừu Địch, tao bảo này, tao thấy Đường Anh có ý với mày đấy, cô ấy tìm mày mấy lần rồi."
" Thôi đi, chúng ta ngay ngày mai còn không biết mình đi đâu kiếm ăn, còn rảnh mà nghĩ tới chuyện ấy à? Dù cô ấy thích tao thì làm sao nào?" Cừu Địch không phải không nhận ra, nhưng như y nói đấy, thì sao nào:
Một lời đánh thức người trong mộng, Bao Tiểu Tam thở dài thông cảm:" Mày nói cũng phải, thì sao nào? Tốn tiền quà cáp tán tỉnh rồi lên giường vài lần chẳng đi đến đâu, đắt hơn thuê phòng chơi gái."
Cừu Địch đang buồn thối ruột còn phải phì cười, cho Bao Tiểu Tam một đấm, Bao Tiểu Tam cũng cười lớn, thuận tay khoác vai y, vừa đi vừa trêu:" Đừng vác cái mặt như quả mướp đắng nữa, tao thấy cũng có quái đi mà nghĩ không thông, làm ăn mà có lúc lãi cũng phải có lúc lỗ chứ, mày muốn lúc nào cũng thuận buồn xuôi gió mới là mơ mộng."