Chương 12: Gặp nhau nhìn nhau không nói (3)
Chương 12: Gặp nhau nhìn nhau không nói (3)
Đúng 9 giờ, văn phòng của Đường Anh vang lên tiếng gõ cửa, cô đứng dậy đi ra mở cửa, đón cô gái ăn mặc đặc biệt, khí chất hơn người, Đới Lan Quân.
Trước đó đã liên hệ qua điện thoại rồi, Đường Anh đã chuẩn bị trước, đó là một bản file điện tử, được cô sao chép cho Đới Lan Quân, bên trong lưu trữ thông tin về ba chàng trai kia, Đới Lan Quân ngồi ngay xuống ghế sô pha xem tại chỗ. Chuyện này làm Đường Anh rất bất ngờ, vì có khác gì đem bí mật hạch tâm của mình cho người khác xem đâu, đây không phải là phong cách của giám đốc Tạ ... Bởi thế Đường Anh bất giác hoài nghi lai lịch của cô gái này.
Bất kể thế nào thì cũng không dám làm trái ý người ta, cái đất kinh thành này, nói không chừng ông bà già ngồi phơi năng ngoài đường cũng là hoàng thân quốc thích, không cẩn thận một chút đụng vào người lai lịch lớn hãi hùng.
" Trình độ học vấn thấp quá nhỉ?" Đới Lan Quân xem tới Bao Tiểu Tam, cô mỉm cười, chỉ riêng cái tên thôi đã làm cô cười mấy lần rồi:
" Ừm, học vấn đều không cao." Đường Anh nghiêm túc đáp:
" Còn có cả tiền án?" Đới Lan Quân ngạc nhiên:
" Ừm, hai lần." Đường Anh gật đầu:
" A, anh chàng Cừu Địch này gốc gác tốt đấy, ồ bất kể học tập hay hoạt động ngoại khóa đều ưu tú, lại còn là Đảng viên nữa chứ." Đới Lan Quân hoang mang, cái tổ hợp gì thế này, Đảng viên đi với tội phạm:
" Ừm, chắc là thành phần trà trộn vào tổ chức." Đường Anh nghe cô gái này chê bai mấy chàng trai chẳng hiểu sao lại thấy hơi khó chịu, xấu không được, tốt cũng không được, nếu đã thế sao nhất định còn muốn người ta:
Đới Lan Quân chẳng biết có phải nghe ra cái gì đó trong lời của Đường Anh không mà đưa ánh mắt lên nhìn, nhưng không cách nào liên hệ được mỹ nhân công sở này với ba người kia, nhưng sự thật là như thế, ba người đó lại bị cô ấy sai khiến sao? Cũng chẳng biết cô gái này nghĩ tới cái gì mà thu di động lại, không tiếp tục xem tư liệu cá nhân nữa, nhẹ nhàng nói:" Phiền chị liên hệ với họ, tối nay an bài bữa cơm, ở Khách sạn Áo vận hội đi, nếu chị tiện đi được thì tốt qua, tôi muốn gặp mặt làm quen với ba người họ một chút."
Nói rồi cô đưa danh thiếp của mình ra, Đường Anh nhận lấy xem, trên đó ghi, ban tình báo thông tin kinh tế bộ thương nghiệp, chức vụ là nghiên cứu viên, nhìn thế nào cũng không ăn khớp với giai nhân cổ trang này. Đường Anh thu danh thiếp, lấy của mình đưa cho đối phương, khách khí nói:" Cô Đới, liên hệ thì không thành vấn đề, tôi đi cùng cũng được ... Nhưng mà ..."
" Có vấn đề gì chị cứ nói, tôi tới đây chính là để giải quyết vấn đề mà." Đới Lan Quân cất danh thiếp vào túi xách nhỏ rồi đứng lên, xem ra chuẩn bị đi rồi:
" Vấn đề là dù tôi có liên hệ được cũng chưa chắc hữu dụng, bọn họ không nghe tôi đâu."
" Cũng chưa chắc, hôm nay nhất định sẽ hữu dụng, bọn họ cần một nơi kiếm người an ủi."
Đường Anh nghe mà chẳng hiểu:" Bọn họ đều có công việc riêng của mình, bận lắm, chưa chắc đã mới được."
" Thế thì càng không, tin tôi đi, rất nhanh thôi họ không còn việc gì để bận nữa đâu ... Gặp lại sau nhé, buổi tối tôi liên hệ với chị ... Chủ quản Đường, chị không cần tiễn đâu, tôi sợ nhất người khác khách khí đấy." Đới Lan Quân rất khoáng khoáng cự tuyệt Đường Anh căn bản không định đi tiễn, khép cửa lại rồi đi:
Đường Anh đầy một đầu nghi vấn, cô gái đó quá thần bí, ngồi về bàn làm việc, tay cầm danh thiếp, nghĩ, nghĩ mãi không ra điều gì từ tấm danh thiếp đơn giản này. Có điều cuối cùng vẫn phát hiện ra vấn đề ở câu "rất nhanh thôi họ không còn việc gì để bận nữa đâu".
Cô nhanh chóng cầm di động lên, gọi điện cho Cừu Địch, lòng như lửa đốt, đất thủ đô này là nơi cạm bẫy dưới từng bước chân, sợ nhất là có người nhắm vào, đám người đó rõ ràng là đi làm công vụ, nếu để bọn họ nhắm vào thì chắc chắn không có chuyện gì hay ho hết.
Muộn mất rồi, Cừu Địch vừa nhận điện thoại một cái liền nói nhanh:" Chị Đường, xin lỗi nhé, tôi không nói chuyện với chị được ... Xe bị người ta giữ rồi ... Nói chuyện sau."
Đường Anh đặt di động xuống, không ngờ cô gái đó trông thì đoan trang hiền dịu mà ra tay nhanh chóng dứt khoát như vậy, bữa cơm tối nay e không thể vắng mặt được rồi.
Ở đầu bên kia điện thoại, khu thương mại sầm uất nhưng khá lộn xộn, nhìn có vẻ không chính quy cho lắm ở rìa vành đai ba.
" Này này này ... Các anh đừng vội viết đơn phạt, giấy phép của tôi có vấn đề gì đâu." Cừu Địch cất di động đi, khẩn trương nói:
Hai cảnh sát giao thông nhìn y với vẻ căm ghét, một người thong thả nói:" Ai bảo giấy phép của anh có vấn đề?"
" Vậy cái gì có vấn đề?" Cừu Địch nóng ruột không hiểu gặp chuyện gì:
" Vấn đề gì thì chúng tôi đang tra, anh vội cái gì hả?" Một cảnh sát khác lạnh lùng nhìn vào trong chiếc xe van, hỏi như quát:" Có giấy phép kinh doanh không? Đang chở cái gì? Xe biển số vùng ngoài mà đi lang thang ở thủ đô à?"
" Tôi lái loại xe này đâu cần giấy phép kinh doanh, tôi không chở người ..." Cừu Địch có linh cảm rất xấu, hành vi này của mấy tên cảnh sát giao thông rõ ràng là đang bới bèo ra bọ:
Khu vực ngoài vành đai ba này, người lái loại xe như y kiếm sống nhiều lắm, nếu bị tra thì chỉ có hai loại khả năng, một là xui xẻo cực độ, một khả năng khác chính là bị người cùng nghề chơi xấu, người phân phối hàng phụ tùng xe hơi nhiều lắm, nói không chừng ai đó thấy y kiếm được tiền chướng mắt.
Hai viên cảnh sát không thềm để ý tới Cừu Địch, đi quanh xe kiểm tra.
" Anh cảnh sát ơi nghe tôi nói đã ..." Cừu Địch biết hôm nay không thoát được rồi, kéo tay cảnh sát chuẩn bị viết đơn phạt, tay đã cho vào túi tỏ thái độ rõ ràng, nịnh nọt nói:" Đồng chí cảnh sát, xe tôi không có vấn đề gì đâu, anh ..."
" Vấn đề lớn ấy chứ ... Vượt tải trọng, xe cỡ thế này anh phải trở được hơn một tấn, tự ý cải tạo xe chứ gì ... Kéo về, thu giữ!" Một cảnh sát giao thông khác không để Cừu Địch nói hết đã quát: