Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 341 - Chương 11: Gặp Nhau Nhìn Nhau Không Nói (2)

Chương 11: Gặp nhau nhìn nhau không nói (2) Chương 11: Gặp nhau nhìn nhau không nói (2)

Đường Anh không quá để bụng chuyện hàng thật hàng giả này, dù sao thì cô cũng xuất thân từ công ty điều tra thương vụ, sao lại thiếu sự nhạy bén với những chuyện u ám như thế được? Ngược lại còn từ một góc độ khác nhìn vấn đề, đúng rồi, nếu đã lái xe tốt một chút để khoe khoang, vậy mà không đủ phụ kiện đi kèm có phải mất mặt không? Mua xe đắt tiền, lại còn chọn bản cắt giảm nhất à?

Cừu Địch đang kể bí mật trong nghề, chợt giọng nói chậm lại, nguyên nhân là vì Đường Anh đang nhìn y với vẻ mặt rất phức tạp ... Giống như em gái tài vụ kia, lúc nào cũng kiếm cớ nọ cớ kia trừ bớt của y mấy trăm tiền hàng, nếu y không đồng ý, một mực tranh luận thì không chịu nổi ánh mắt u oán của người ta, nếu đồng ý à, mấy trăm cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có đấy, xót lắm chứ!

" Chị Đường, chị làm sao vậy?" Cừu Địch thăm dò:

" Thiên Kiều tháng sau sẽ về, tôi hỏi cậu, thực sự đành lòng vứt bỏ chúng tôi à? Một chút tình nghĩa cũng không có à? Nhìn cô ấy thân gái một mình chạy khắp nơi, cậu không xót à?" Đường Anh liên tiếp chất vấn như y là kẻ phụ tình không thể tha thứ vậy:

Cừu Địch tịt ngòi không nói được nữa.

" Công việc này cũng đâu có tốt hơn điều tra thương vụ chứ?" Đường Anh nhìn Cừu Địch, mệt tới tóc bết mồ hôi, người thì bẩn thỉu, thấy không đáng:

" Tôi không nói điều tra thương vụ không tốt." Cừu Địch gượng gạo nói:

" Vậy vì sao cậu lại kiên quyết không về? Cậu làm việc này cũng chẳng thể nói là đường hoàng gì, hàng của cậu không có giấy tờ gì đúng không, kinh doanh cũng chẳng có hợp đồng gì cả đúng, người ta thích cắt lúc nào là cắt đúng không?" Tâm kết của Đường Anh ở chỗ này, sao lại có người theo nước chảy xuống thấp như thế chứ:

Cừu Địch cân nhắc một lúc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Anh, y thở dài hỏi:" Chị Đường, chị còn nhớ Kỳ Liên Bảo chứ?"

" Nhớ, cậu đột nhiên nhắc tới hắn làm cái gì?" Đường Anh gật đầu, tên ác bá của trấn Truân Binh, chuyện mới xảy ra năm ngoái thôi, sao cô quên được, nhưng hắn là lịch sử rồi:

" Anh ta bị phán sáu năm tù, giờ vẫn còn đang chấp hành hình phạt ... Tôi không ngại làm gian thương, nói thế nào thì tôi cũng kiếm tiền bằng mồ hôi và sức lao động. Nhưng điều tra thương vụ thì khác, đôi lúc vì đạt được mục tiêu, bất tri bất giác phải bất chấp thủ đoạn. Tôi tự biết con người mình thế nào, tôi lún sâu vào đó, sớm muộn gì tôi cũng thành người như Kỳ Liên Bảo."

" Chị có thể nói Kỳ Liên Bảo đáng đời, đúng, tôi không phủ nhận, nhưng anh ta không khác gì Hoa Hâm hết, chẳng qua là chênh lệch lực lượng quá lớn, anh ta ở bên thua cuộc thôi."

" Nhân vật nhỏ kẹp ở giữa luôn không tránh khỏi số phận thê thảm như thế, Kỳ Liên Bảo là nhân vật nhỏ bị hi sinh, tôi cũng chẳng khác gì anh ta ... Cho nên không phải tôi chê công việc đó, mà bây giờ tôi có thể yên tâm kiếm tiền, sao phải nhảy vào công việc mà bản thân không thể chi phối được?" Cừu Địch hỏi lại:

Đường Anh nhíu mày, đây cũng là chuyện khiến cô phải đấu tranh tư tưởng, vì không thể chịu được sống đời nghèo khó, cho nên chẳng thể giữ mình thanh cao. Bất chợt cô nhận ra, mình đang từng bước từng bước lún sâu hơn, theo đuổi danh, theo đuổi lợi, thích ánh mắt hâm một của người khác ... Cô cứ mải tìm đám Cừu Địch, có phải thâm tâm một phần vì tìm lại ánh hào quang ngắn ngủi có được năm ngoái, nói tệ hơn, có phải cô thực ra muốn lợi dụng tài năng hiếm có của mấy chàng trai này?

Có người gọi Cừu Địch, y nói một câu trò chuyện sau, rồi vội vàng mang hóa đơn đi thanh toán.

Đường Anh định gọi, nhưng không biết phải nói gì cả, chỉ đành thôi. Bảo dưỡng xe xong, lái xe ra khỏi cửa hiệu, lòng màn đủ thứ tâm sự đỗ ở bên đường, đợi thêm một lúc lại thấy chiếc xe nát kia vội vã đi qua, không hiểu sao cô nhìn mà lòng bùi ngùi.

Có điện thoại, cô liền bắt đầu bận rộn, sống ở đế đô đâu dễ dàng gì, lúc mềm lòng thế này chỉ là khoảnh khắc, cuộc sống sẽ cuốn phăng tất cả. ... ...

" Bọn họ đánh cả chủ nhiệm Đổng sao?" Tạ Kỷ Phong không tin nổi:

Lúc này hắn đang đứng dưới tòa nhà ở tiểu khu Doanh Thịnh Viên, Đới Lan Quân mặc vest nghiêm túc chắn đường, có thể tìm thẳng tới nơi ở của hắn cũng không có gì bất ngờ, bất ngờ là ngay Cảnh Bảo Lỗi cũng biết đánh người rồi cơ à?

" Đánh hai lần liên tiếp, giờ chủ nhiệm Đổng xấu hổ không dám tới đơn vị ... Giám đốc Tạ, không phải tôi muốn tới tìm anh tính sổ, nhưng mà chủ nhiệm Đổng bị người ta đánh như thế, đổi lại là ai khác cũng không thể nuốt trôi cục tức này ... Tính cách chủ nhiệm Đồng thì tôi chắc anh còn rõ hơn tôi." Đới Lan Quân làm động tác chịu thua:

Kỳ thực cô phải nhịn lắm mới không cười, không ngờ rằng chuyện lại phát triển tới mức này, nhưng mà đúng là tái ông thất mã, với chủ nhiệm Đổng mà nói lại là chuyện tốt ... Không phải chúng tôi muốn gây khó dễ cho anh, mà là ngươi anh bảo chúng tôi đi tìm đánh tôi, anh xem mà làm đi.

" Hay là thế này, để tôi trả tiền thuốc men, nếu cần bồi thường gì, cứ tính cả vào tôi." Tạ Kỷ Phong bối rối đề nghị, mấy người này hắn không dám chọc vào:

Đới Lan Quân mặt mày lạnh lùng, không nể nang gì mắng:" Anh cho rằng đây là chuyện vài đồng tiền là có thể giải quyết à? Thân phận chủ nhiệm Đổng thế nào, anh ấy thèm vào vài đồng tiền thuốc sao?"

Tạ Kỷ Phong đưa ra đề nghị vậy thôi, hắn thừa biết chuyện đâu dễ giải quyết như thế:" Cô Đới, vậy chuyện này phải làm sao, cô nói đi."

" Anh giải quyết chuyện của chúng tôi thì cái khác sẽ không nhắc tới nữa." Đới Lan Quân nói thẳng:

" Cám ơn chủ nhiệm Đổng khoan dung độ lượng ... Không thành vấn đề, tôi sẽ kiếm cho cô mấy người có điều kiện phù hợp. Cô cứ yên tâm, tôi đảm bảo nhất định cô sẽ hài lòng." Tạ Kỷ Phong thở phào, thế này thì dễ làm thôi:

" Khoan đã." Đới Lan Quân đưa tay ra ngăn lại:" Anh đừng hiểu lầm, chủ nhiệm Đổng vẫn muốn mấy người kia."

" Hả?" Tạ Kỷ Phong há hốc mồm, lòng thẩm chửi, muốn ăn đòn lần nữa à? Bây giờ người thiếu tự trọng nhiều thật đấy:

" Ngạc nhiên lắm hả?" Đới Lan Quân cố ý nói:

" Không không không, nhưng mà, cô biết đấy, chuyện này không dễ dàng đâu." Tạ Kỷ Phong lắc đầu, tỏ vẻ khó xử vô cùng:" Tôi không thể ra mặt được, không biết vì sao bọn họ không hề ưa tôi, mà cô cũng biết đấy, cái nghề này của chúng tôi, làm việc xong chia tiền là đường ai nấy đi, không ai nợ ai, không có chuyện bên nào nghe bên nào."

" Vậy thì anh tìm người có thể ra mặt, mời họ ngồi xuống, tôi nói chuyện với họ." Đới Lan Quân không dễ bị qua mặt, công ty mà không có chút quan hệ mật thiết nào với gian điệp à, ai dám tùy tiện dùng:

" Để tôi liên hệ với người của công ty xem." Tạ Kỷ Phong nghĩ, Quản Thiên Kiều không có nhà, người duy nhất có thể đồng thời liên hệ được với ba chàng trai đó chỉ còn Đường Anh thôi, hắn lấy di động ra, nói với Đới Lan Quân:" Có thể liên hệ, nhưng mà ..."

" Chuyện còn lại thì anh không cần phải lo, nói với tôi phải tìm ai là được."

Đới Lan Quân ghi nhớ số di động của Đường Anh, sau đó đi ngay.

Không ngờ chuyện này có thể giải quyết dễ dàng như thế, Tạ Kỷ Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, mày nhíu chặt, chắc chắn không dễ qua như vậy ... Hắn có chút hối hận vì giới thiệu ba cái tên khó bảo đó cho đối phương rồi, cứ nghĩ rằng có thể khiến ba người đó gặp chút rắc rối, ai ngờ người gặp phiền toái lại là mình.
Bình Luận (0)
Comment