Chương 10: Gặp nhau nhìn nhau không nói (1)
Chương 10: Gặp nhau nhìn nhau không nói (1)
Ánh mặt trời mùa hè xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên giường, tuy mới 6 giờ 30 phút nhưng đã chói mắt lắm rồi, Đường Anh vươn mình nửa tình nửa mơ mở cửa phòng đi vào nhà vệ sinh, người bạn thuê phòng cùng cô còn đi làm từ sớm hơn.
Từ nhà vệ sinh đi ra Đường Anh đã trang điểm xong, với tuổi của cô chỉ xoa ít phấn, ít kem dưỡng môi, vậy đã là quá đủ. Đường Anh ngồi xuống giường lấy từ cái tủ bên cạnh ra một chiếc tất bằng tơ mỏng, đưa mũi chân lên đi vào, thong thả cuốn tới tận bên hông. Tất đen, quần lót đen, áo lót đen viền hoa, cùng làn da thiếu phụ thanh xuân nõn nà. Đường Anh nhìn vóc dáng cô vẫn kiêu ngạo, đầy đặn nhưng thon thả và gợi cảm tạo nên những đường nét thanh nhã đầy quyến rũ của cô gái đang trong độ hoàng kim.
Đường Anh rất biết chọn một bộ quần áo tôn lên những đường nét cơ thể, dù vẫn là bộ váy công sở rất chính thống, trang trọng, cúc áo cài cài thiếu hai cái, vừa vặn khoe ra một phần da ngực trắng nõn, mái tóc dài hơi xoăn đã nhuộm vài lọn màu nâu nhạt vấn lên thành búi gọn gàng, thế là một mỹ nữ công sở xuất hiện.
Mặt trời vừa lên đến đầu ngọn cây, kẻ đi học, người đi làm, đi chợ, dòng người dòng xe đua nhau đổ ra đường, chiếc Audi màu đỏ từ từ đi vào cửa hiệu ở vành đai ba, nhân viên ra đón khom người hỏi: " Hoan nghênh tới cửa hiệu.
Tới khi ngẩng đầu lên thì cô gái bước ra, tầm mắt hắn vừa vặn nhìn thấy cổ áo chữ Đường Anh, sau chiếc áo lụa trắng là hai bầu ngực no căng, săn chắc làm mỗi bông hoa in trên áo đều căng tới không có chút nếp nhăn nào, đầy đặn cân đối hoàn mỹ tỉ lệ cơ thể.
Cô gái giao xe, được nhân viên ân cần mời vào khu nghỉ ngơi, cà phê, ghế sô pha, nhạc nhẹ, còn có một cái quầy bar nho nhỏ đang pha chế đồ uống, trang trí cũng có phong cách lắm, ít nhất không để khách ngồi đợi cảm thấy buồn tẻ.
Đường Anh xem thời gian thấy vẫn còn khá sung túc, nhưng cô không muốn ngồi ở đây, đi loanh quanh rồi rẽ vào đại sảnh triển lãm xe, hứng thú xem các loại xe đắt tiền đang bán. So ra thì xe của cô vẫn là loại cấp thấp, thế nên nhìn chiếc xe nào ở đây cũng khiến cô cảm thấy hâm mộ. Lòng tham không đáy mà, lòng tham của con người luôn lớn hơn năng lực của bản thân.
Nhớ lại lần đầu tiên sở hữu chiếc xe của mình, sự hưng phấn kích động đó, giống như khi đi học được lá thư tỏ tình đầu tiên vậy, thậm chí còn có chút căng thẳng nữa. Lăn lộn ở thu đô mấy năm rồi, đi khi cô dần mất đi nhiệt huyết, chỉ còn hi vọng kiếm được anh chàng nhà giàu nào đó để đổi đời thôi, sự nghiệp không trông đợi nhiều nữa. Thế rồi hết thảy tới quá bất ngờ, còn đổ dồn hết vào năm ngoái, khi cơ hội tới, chính bản thân cô còn thấy giống câu chuyện cười hoang đường.
Ôi, lại nhớ tới mấy tên đó rồi, mỗi lần nhớ tới là một lần phiền muộn, sau Tết cô có gặp Quản Thiên Kiều một lần, nha đầu điên đó thực sự thích công việc điều tra thương vụ, cứ không ngừng bôn ba hết nơi này tới nơi khác. Nhờ gặp Quản Thiên Kiều cô mới biết Cừu Địch lại lên thủ đô kiếm ăn, còn chuyên môn tới tiểu viện của y ngoài vành đai bốn tìm, nhưng đợi cả ngày chẳng thấy y về ... Cô còn hẹn mấy lần nữa, chỉ có Cảnh Bảo Lỗi tới, còn Cừu Địch và Bao Tiểu Tam thì không tới ... Sau đó nữa thì hạt giống vừa mới phá đất nảy mầm đã bị lửa giận thiêu chết.
Cô cảm giác được Cừu Địch cố ý né tránh mình, hơn nữa y chưa bao giờ có ý kéo gần khoảng cách hai bên, chàng trai đó hoàn toàn khác tất cả nam giới mà cô đã gặp, đại bộ phận nam nhân, cho dù chỉ là tình cờ gặp như phục vụ hiệu rửa xe vừa rồi, đều vô tình hay cố ý lấy lòng cô, mời cô ăn cơm chỉ vì muốn xin số điện thoại.
Sao lại nghĩ tới mấy chuyện này chứ?
Đường Anh dừng chân bên cửa kính sát đất, nhìn đường xa nghìn năm không đổi, năm ngoái liên tục sóng gió, tới năm nay bình yên phẳng lặng, nhưng bình yên lâu rồi, cô lại có chút cảm giác không chịu nổi đơn điệu này nữa, muốn tìm kiếm chút kích thích. Nhất là khi quay trở lại cuộc sống đều đặn sáng đi tối về, cuộc sống như lập trình, mỗi ngày đều giống nhau khiến nhiều lúc cô cảm giác mình rơi vào một cái vòng lặp bất tận.
A, người kia làm sao mà giống y thế?
Bên ngoài sân, một chiếc xe van cũ kỹ đuôi bốc khói phóng nhanh vào, xe dừng ở cổng một chút, sau đó nổ máy rồ rồ đi vào sân sau. Đường Anh loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc, vì thế cô có chút tò mò rời sảnh trưng bày, đi qua phòng nghỉ ngơi, men theo hướng đi của chiếc xe kia, qua chỗ rẽ liền vươn cổ nhìn.
Ồ, đúng là y thật.
Đường Anh nhìn thấy Cừu Địch đang tươi cười chào hỏi mấy người thợ của cửa hiệu, mở khoang sau rõ ràng được cải tạo dài thêm, khuôn ra từng bao đệm ngồi, từng thùng dầu nhớ, rồi các loại hộp nhỏ không biết là cái gì. Mấy người như đèn kéo quân mang đồ vào trong kho.
" Này anh Dũng, hôm nay phải trả tiền mặt nhé, mấy ngày qua thiếu hàng, không cho nợ đâu."
" Muốn tiền mặt thì nói với tôi cũng vô ích."
" Không nói với anh thì nói với ai?"
" Tìm tài vụ ấy."
" Em gái mặt mày hung dữ ấy hả?"
" Đúng rồi!"
" Nhìn thấy cô ấy là tôi đã ngán rồi, rõ ràng các anh thiếu tiền tôi, vậy mà cô ta nhìn tôi cứ như là tôi mới là con nợ ... A ..."
Cừu Địch vừa mới bê một thùng hàng lên vai thì thiếu chút nữa trật lưng, cách đó không xa Đường Anh đang khoanh tay đứng nhìn, vẫn xinh đẹp quyến rũ như thế. Còn y nhìn lại bản thân xem, bộ dạng quần chúng khổ lao điển hình, nhìn thế nào cũng giống kiểu càng sống càng đi xuống, năm sau thua năm trước.
Đặt thùng hàng xuống, Cừu Địch phủi tay đi đến hỏi trước:" A, chị Đường, sao chị lại ở đây thế?"
" Tôi đi bảo dưỡng xe, còn cậu thì sao?" Đường Anh tựa cười tựa không hỏi:
" Đưa hàng ấy mà." Cừu Địch có đôi phần xấu hổ đáp:
" Người ta là cửa hàng độc quyền còn đi nhập hàng của các cậu à?" Đường Anh lấy làm lạ, cô có nghe Bao Tiểu Tam kể rồi, đồng hương của hắn làm việc ở cửa hiệu phụ tùng xe hơi, chủ yếu là toàn sản phẩm nhái giả mạo chất lượng thấp:
" Chị đừng tin đám gian thương này ..." Cừu Địch nhỏ giọng nói:" Mấy món đồ trang trí nhỏ, chị hi vọng là đồ chính hãng à? Hơn nữa đệm ngồi này, thảm trải sàn này, mấy vật dụng kèm theo xe, chỉ cần là hàng không cần hàm lượng kỹ thuật, đâu cũng làm được, vậy thì người ta tội gì nhập hàng chính hãng cho đắt?"