Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 339 - Chương 9: Một Cuộc Tìm Kiếm Khó Khăn (4)

Chương 9: Một cuộc tìm kiếm khó khăn (4) Chương 9: Một cuộc tìm kiếm khó khăn (4)

Cảnh Bảo Lỗi đi bộ chừng 1 ki lô mét liền nhìn thấy sạp hàng được bày bên đường, mấy cái giường hành quân kê liền nhau, phủ một tấm bạt, bên trên bầy đủ thứ đồ, chiếu thêm ngọn đèn vào, trông cũng ra gì lắm. Những người đi làm ở trung tâm thành phố khi trở về qua chỗ có thể đỗ xe này, mua đồ ăn về nhà, cũng thuận tay mua mấy món đồ nhỏ treo trên xe, giá vài đồng thôi, lại bắt mắt, chẳng ai đắn đo, vì thế mà thu nhập không tệ.

" Ê, Bảo Đản đến rồi." Bao Tiểu Tam mặc mỗi cái áo ba lỗ, giơ chai bia lên vẫy gọi:

Cừu Địch đang dán đề can phía sau một chiếc xe, nghe nói là có tác dụng tránh họa, bây giờ va chạm xe quá nhiều, lái xe rất mê tín vào những thứ này. Dán xong thu tiền, xe lùi quay đầu, Cảnh Bảo Lỗi ngồi vào chỗ của Cừu Địch, vặn nắp chai bia, tu một ngụm, chín giờ rồi nhưng hơi nóng vẫn chưa tan hết, uống hớp bia lạnh thở phà một hơi đã đời. Có điều Cừu Địch tinh ý nhận ra vấn đề:" Làm sao vậy?"

" Hôm nay gặp phải người chặn đường." Cảnh Bảo Lỗi thở dài:

" A, lại bị bà cô già nào đeo bám à?" Bao Tiểu Tam cười phá lên rất bất lương, từ khi cảnh Bảo Lỗi tới khách sạn biểu diễn, đã có mấy phú bà chìa cành ô lưu ra với miếng thịt tươi này rồi:

Cảnh Bảo Lỗi thấy hắn nói oang oang giữa đường phố, làm mấy cô gái đi ngang qua che miệng cười, nóng này quát:" Cút đi, đừng nói mấy chuyện đó nữa ... Hôm nay là nam nhân mới kỳ."

"Ha ha ha, chúc mừng cậu, khuôn mặt này đã thành công luyện tới trình độ ăn hết cả nam nữ rồi, ha ha ha." Cừu Địch cũng chẳng tốt lành gì hơn Bao Tiểu Tam:

Đợi hai thằng khốn kiếp đó cười chán chê rồi, Cảnh Bảo Lỗi mới đem ngọn nguồn nói ra, tới giờ vẫn lấy làm lạ:" Kỳ lắm, không phải người cùng nghề, cũng không giống cảnh sát, không biết sao tìm tới chỗ tôi rất chuẩn xác."

Bao Tiểu Tam giật mình đặt chai bia xuống:" Có phải là tên béo, trời nóng phát ngốt mà vẫn mặc nguyên bộ vest, sống mũi bị sưng không? Chắc chắn là thằng đó rồi, trưa nay còn tới chặn đường tao, dọa đưa tao tới sở công thương cơ ... Tao cho phát đấm ngã luôn, à phải, hình như là đôi nam nữ."

Cảnh Bảo Lỗi gật đầu lia lịa:" Đúng, đúng hắn rồi ... Tôi không thấy mũi hắn bị sưng, nhưng đúng là một tên béo mặc vest, đúng một nam một nữ, tôi hình như nhớ là bọn họ còn nghe tôi hát."

Nói xong quay đầu nhìn Cừu Địch:" Cậu có gặp phải họ không?"

" Không, ngày nào tôi chẳng lái xe chạy suốt cả một ngày ... Tiếp thị dầu nhờn cho tới gần tối mới về, họ muốn tóm được cũng khó." Cừu Địch cũng hoang mang, không hiểu tình hình ra sao, đúng lúc này có khách tới, y bận rộn tiếp khách không trò chuyện được:

Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi ghé tai thì thầm thương lượng, kết quả nhất trí là, chắc hẳn có chuyện làm ăn cần tới bọn họ rồi, có nên làm không?

" Nếu có vụ làm ăn nào giống như năm ngoái, làm có một tháng kiếm được mười mấy vạn thì tao làm ... Bảo Đản, mày không biết thôi, buôn bán cái này mệt lắm, sớm tối đưa hàng, ban ngày lại chạy tới trường học, một tháng cùng lắm kiếm được một vạn là hết cỡ, đó còn là phải trông vào thời tiết." Bao Tiểu Tam than thở không thôi:

" Hả, cậu chỉ lừa học sinh tiểu học thôi mà thu nhập hơn vạn rồi à?" Cảnh Bảo Lỗi chấn kinh, nhìn Bao Tiểu Tam mặc áo ba lỗ, quần lửng thùng thình, bộ dạng nhếch nhác, thế mà lương hơn đứt hắn ăn mặc lịch sự ra vào khách sạn 5 sao, thậm chí còn hơn khối nhân viên công sở ngày ngày mặc vest đi làm:

" Thế đã là cái gì, nó còn kiếm nhiều hơn tao ... Ê Cừu Địch, tới đây bàn chuyện này." Bao Tiểu Tam gọi:

Đoán chừng là được gợi mở từ làm gián điệp, mấy tháng qua Cừu Địch và Bao Tiểu Tam sau khi thăm dò thị trường, quanh quẩn kiếm ăn từ showroom xe tới gara sửa chữa, rồi trực tiếp tới chủ xe, thu lợi không nhỏ, cứ nhìn thần sắc của Cừu Địch là thấy rồi. Cừu Địch nghe suy nghĩ của hai người, kiên quyết từ chối:" Đừng ngốc nữa ... Hai lần trước vừa thoát thân lại kiếm được tiền là nhờ vào vận may, mà thứ vận may này không thể trông cậy vào nó được. Thủ đô này có trên 2000 vạn người đấy, lớn như thế, chẳng lẽ thiếu người tài mà phải tìm tới chúng ta? Dứt khoát là không có chuyện hay ho."

" Tao thấy mày cam lòng hạ tiện thì có ... Tiêu Lăng Nhạn còn coi chúng ta là bạn, Tạ Kỷ Phong mấy lần gọi chúng ta về, mày thì hay quá, chỉ thích làm cùng khổ suốt ngày dầm mưa dãi nắng." Bao Tiểu Tam mắng Cừu Địch:

Cừu Địch vẫn nhe răng cười:" Thế thì sao nào, bây giờ chúng ta cũng là người có nhà có xe rồi, mày còn gì chưa thỏa mãn."

" Thôi đi, chẳng qua là cái xe van nát, còn là hàng second hand, mang biển vùng ngày, thấy cảnh sát giao thông là phải quay đầu chạy như trộm ... Thuê có cái nhà thôi còn muốn cùng tao chia tiền thuê phòng, vậy mà còn không biết xấu hổ nói ra." Bao Tiểu Tam vạch trần:

Cảnh Bảo Lỗi cười phá lên, đôi huynh đệ này trông vậy thôi, chứ thân thiết hơn cả anh em ruột ấy chứ, nếu không chẳng chịu ở cùng nhau, hắn cắt ngang cuộc cãi vã này:" Này này, đừng nói mấy thứ vô dụng nữa, chuyện này phải làm sao đây? Hôm nay tôi còn đánh hắn, lỡ hắn tìm tới tính sổ thì làm thế nào?"

" Quá tốt, đừng đi hát nữa, theo tôi bán dầu nhớt đi, đang thiếu người đây này." Cừu Địch rủ rê:

Nhìn Cừu Địch mặc trang phục công nhân màu xanh, toàn thân lấm chấm vết bẩn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thấm từng mảng, Cảnh Bảo Lỗi không tiếp nhận nổi, cầu xin:" Giữ cho tôi chút thể diện được không, hay dở gì tôi cũng là người làm nghệ thuật, bây giờ lại quay về vác dầu máy à?"

" Cũng phải, ha ha ha ... Mà chuyện này là sao nhỉ? Có phải là Lão Tạ không, nếu có chuyện thì hắn phải nói cho chúng ta biết chứ. Kiều có biết không?" Bao Tiểu Tam hỏi:

Cảnh Bảo Lỗi gật đầu:" Tôi vừa mới liên lạc với Kiều, cô ấy lại tiếp nhận một nhiệm vụ rình mò chụp trộm rồi, không ở thủ đô ...".

Không nói thì thôi nói lại nhớ, mấy người bọn họ chia tách mấy tháng rồi, tuy liên lạc thường xuyên, nhưng đều nhớ lúc cả nhóm tụ tập làm bậy.

Thảo luận đi thảo luận lại, cũng không mò ra được nhiều, Cảnh Bảo Lỗi tới hỏi kế không được, còn bị hai thằng bạn xấu kéo vào làm việc, bày sạp tới tận gần 0 giờ đêm, lại bận rộn thu hàng đưa lên chiếc xe van Ngũ Lăng. Dọn hàng xong thì qua 0 giờ rồi, người bán hàng còn ít, nấn ná cố bán nốt, Cừu Địch chạy đi vơ vét được ít hàng thừa giá rẻ như cho.

Cảnh Bảo Lỗi cả người chẳng kịp đi, bị hai người kia kéo tới nơi thuê trọ, mặc dù nơi này cũng thuộc về thủ đô, nhưng ngoài vành đai thứ tư rồi, nên vẫn giữ được dáng vẻ nông thôn, hiếm có nhất bên cạnh thôn còn có một con sông chưa bị ô nhiễm.

Mặc dù nơi này xa nội thành, nhưng kiến trúc đơn sơ, hoàn cảnh yên tĩnh và giá thuê rẻ làm Cừu Địch đã ở lại một dải này, kể cả mấy lần rời Bắc Kinh trả phòng thuê, quay lại y vẫn ở đây. Bây giờ có thêm Bao Tiểu Tam nên thuê nguyên cả viện tử, sống cho thanh nhàn rộng rãi, còn chỗ để xe.

Cơm đã cắm từ chiều rồi, Cừu Địch đem mấy món rau thừa mua được chặt thái rồi xào lên, nấu thêm bát canh cà chua trứng, không ăn tử tế thì không đủ sức mà làm.

Bao Tiểu Tam thì cùng Cảnh Bảo Lỗi dọn đồ trên xe xuống, trải chiếu ra giữa nhà, đến khi hắn tắm cái xong đi ra thì cơm nước đã dọn xong, một đĩa rau xào thập cẩm, một bát canh trứng, một đĩa thịt lợn quay, một đĩa lạc, hai chai nhị oa đầu. Cơm chẳng mấy chốc đánh bay trước, rượu chưa uống được mấy thì hai người kia đã mệt lăn ra ngáy khò tại chỗ rồi, Cảnh Bảo Lỗi thở dài, kiếm được đồng tiền ở thủ đô này chẳng dễ dàng, nói tiền họ kiếm được nhiều hơn dân cổ cồn trắng, nhưng thời gian làm việc gấp đôi người ta rồi, hâm mộ cũng chẳng làm được, hắn lặng lẽ thu dọn không để ảnh hưởng tới hai người bạn ...
Bình Luận (0)
Comment