Chương 8: Một cuộc tìm kiếm khó khăn (3)
Chương 8: Một cuộc tìm kiếm khó khăn (3)
" Đứng lại!" Đổng Thuần Khiết nóng máu rồi, tay vươn ra, thằng nhãi này quá không nể mặt mình, nghiêm túc nói:" Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết cậu làm cái gì nhé? Cậu chính là gián điệp do công ty thương vụ Cáp Mạn thuê, nhìn là biết đã làm không ít chuyện xấu ... Có tin ngay ngày mai cho người tra tới tận gốc gác của cậu không?"
" À, thì ra là người cùng nghề, anh muốn thế nào đây?" Cảnh Bảo Lỗi nghe vậy thì hiểu ra chút gì đó rồi:
" Đi theo chúng tôi một chuyến, cùng nhau uống trà tán gẫu, thế nào?" Đổng Thuần Khiết đắc ý, rốt cuộc cũng trấn áp được đối phương rồi:
" Anh là cảnh sát à?" Cảnh Bảo Lỗi cẩn thận hỏi:
" Không phải, cảnh sát có thể mời cậu một cách văn minh không?" Đổng Thuần Khiết lắc đầu:
" Vậy anh là ông chủ của công ty thương vụ nào?" Cảnh Bảo Lỗi lại hỏi:
" Tôi mà tầm thường như vậy à?" Đổng Thuần Khiết khinh thường:
" À, thế thì tốt rồi." Cảnh Bảo Lỗi càng yên tâm hơn:
" Cậu có ý gì thế, không muốn tán gẫu với chúng tôi à? Cậu yên tâm đi, nhìn tôi xem, đâu phải người xấu, tôi chính là ... Á ".
Đổng Thuần Khiết đang định nói thân phận ra, không ngờ mặt tối sầm, mắt nhói đau, theo bản năng dùng hay tay che mặt. Tiếp đó chân nhói đau, rú lên thảm thiết, lạch bạch lùi về sau mấy bước liền, nện mông xuống bồn hoa. Đới Lan Quân thấy tình hình không ổn, vội quát to nhảy xuống xe, nhưng người kia đã lao đi như con thỏ, chỉ còn lại mỗi bóng lưng ... Tất nhiên còn lại cả một vị đang lăn lộn trong bồn hoa nữa.
Đới Lan Quân chạy tới đỡ Đổng Thuần Khiết ra khỏi bồn hoa đã bị thân thể béo tốt của hắn làm tan nát. Đổng Thuần Khiết tay dụi mắt, chân tập tễnh rên la không ngừng, miệng vẫn chửi mắng:" Cái thói đời này chỉ toàn bắt nạt người thật thà ... Ông Táo không ra oai, chúng tưởng không biết giận ... Úi, ui, đau chết mất, hắn phun cái gì vào mắt tôi thế này ... Tiểu Đới, mau mau đưa tôi tới bệnh viện ..."
Chuyện xảy ra cũng không gây hỗn loạn gì, chỉ có vài người xem náo nhiệt, cho rằng hai vợ chồng cãi vã xung đột gì đó thôi.
Đới Lan Quân không tốn thêm chút thời gian nào, đưa Đổng Thuần Khiết lên xe, lái thẳng tới bệnh viện. Lên xe dùng nước khoáng rửa mắt, í, vậy mà nhìn thấy được rồi, lòng yên tâm hơn không ít. Đợi tới được bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một cái, bảo không sao hết, về rửa mắt là xong thôi ...
Không ngờ còn gặp phải bác sĩ thích bà tám quản chuyện không đâu, đoán chừng trình độ đạo đức không kém Đổng Thuần Khiết là bao, còn mắng bệnh nhân:" Tôi nói anh này, bằng này tuổi đầu rồi sao còn đi quấy rối mấy cô bé, để người ta xịt hơi cay vào mắt chứ. Trông con người cũng đàng hoàng mà làm thế à?"
" Ôi tôi còn oan hơn cả Đậu Nga ... Tôi là cán bộ quốc gia đấy, có thể tệ hại như lời chị nói không?" Đổng Thuần Khiết oan ức kêu lên:
" Thôi đi, anh xem tin tức trên báo chí, mấy chuyện quấy rối tình dục có mấy phần là người dân, mấy phần là lãnh đạo." Bác sĩ chẳng nể nang gì:" Không sao cả, không cần chữa trị gì hết, là hơi cay mà các cô gái dùng đề phòng bọn quấy rối thôi, nghỉ một tối là đủ ... Nghe giọng thì anh cũng là người thủ đô, con gái còn lớn tướng như thế này, vậy mà vẫn ra đường làm cái chuyện ..."
Thế là Đổng Thuần Khiết che mặt kéo "cô con gái" Đới Lan Quân chạy một mạch không dám quay đầu.
21 giờ, ngồi xe bus qua 10 bến, Cảnh Bảo Lỗi xuống xe, nhìn cảnh chợ đêm nhốn nháo cách đó không xa, gọi điện liên hệ, tìm kiếm Bao Tiểu Tam và Cừu Địch hỏi vị trí của họ.
Cái chợ đêm này rất đặc biệt, cứ tới giờ người ta đi làm về là lại bắt đầu nhốn nháo náo nhiệt. Nào là máy kéo, nào là xe ba bánh, xe một bánh, xe đẩy tay phát ra tiếng ồn lẫn lộn. Mang tới rau củ mà hộ trồng trọt xung quanh cùng lái buôn, còn có từ nông dân gánh lên bán. Rau trong giỏ của bọn họ đa phần rất bình thường, bề ngoài trông không tốt, thứ đồ tốt bán hết hồi sáng rồi mà, chỉ thứ đầu thừa đuôi thẹo mới bán vào lúc này gỡ vốn. Nhưng dù sao cũng là rau xanh thực sự, giá lại không đắt, hơn nữa may mắn gặp ít nông dân đem ít rau củ trong nhà mình đem bán cải thiện cuộc sống còn tốt nữa.
Nơi này vốn là khu đô thị mới, quy hoạch đường sá, kéo điện kéo nước xong cả rồi đấy, chẳng biết làm sao chuyện xây dựng nhà cửa lại chậm trễ, thế là rất nhanh vỉa hè đường sá rộng rãi ở nơi này bị chiếm dụng. Dần dà nhiều người biết tiếng mà tới, không ngại đường xa đi làm về tạt qua đây mua ít rau củ. Bởi vì nơi này không chỉ có chủng loại phong phú giá lại còn rẻ, không có đủ loại chi phí từ công thương, thành quản, thuế vụ. Thậm chí ngay cả ông chủ nhỏ từ chợ đầu mối cũng trực tiếp nhập hàng từ đây.
Đối với sự tồn tại bán công khai của cái chợ này, các cơ quan chức năng nhiều lần tiến hành đả kích và nghiêm cấm. Nhưng quần chúng nhân dân chưa bao giờ thiếu trí tuệ, nhiều năm tiếp xúc với cơ quan quản lý, bọn họ đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú, khiến họ am hiểu tinh túy của chiến tranh du kích. Mỗi lần bị cấm chỉ không lâu đều lập tức sinh ra một cái chợ gần đó, hơn nữa còn lập tức trở nên tấp nập. Dần dàn đối với cái chợ trời sức sống kiên cường như gián này, cơ quan quản lý cũng hết cách, thế là cái chợ sáng này thành chợ tự do đúng nghĩa.
Tiếng lành đồn xa, mới đầu chỉ là người đi làm qua thích chọn ít rau ngon giá rẻ ở đây, sau đủ loại tiểu thương thấy nơi này đông đúc cũng mang đồ mình tới bán. Dần dà từ chỗ có vài chục người bán hàng giờ thành chợ men theo bên đường kéo dài tận một ki-lô-mét. Xe qua xe lại, tiếng người lao nhao, đôi khi may mắn còn có vài tiếng trâu hoặc là lừa kêu, đó là do nông dân ở thôn quanh đó tới góp vui, đúng là náo nhiệt vô cùng.
Hơn nửa năm qua cứ đến tối là hai người bạn kia của Cảnh Bảo Lỗi lại ra đây bày hàng, nói ra Cừu Địch và Bao Tiểu Tam đi tiếp thị vật phẩm trên xe hơi, cùng với đồ công nghệ, làm ăn không tệ. Mỗi ngày nhân lúc không có thành quản liền đánh du kích, không phải nộp phí, không phải đóng thuế, thu nhập tính ra cũng cao lắm.