Chương 7: Một cuộc tìm kiếm khó khăn (2)
Chương 7: Một cuộc tìm kiếm khó khăn (2)
" Cô đừng cười, bây giờ thói đời suy đồi nghiêm trọng lắm, vì tiền, không có chuyện gì người ta không dám làm đâu ... Ở phương diện này người trẻ tuổi các cô phải tăng cường học tập tư tưởng chính trị, cùng tu dưỡng cá nhân, con người sống phải có theo đuổi, có hoài bão và lý tưởng chứ, những thứ tiền không mua được nhiều lắm." Đổng Thuần Khiết nói với giọng rất nghiêm túc, gương mặt hiện rõ nỗi đau cuộc đời:
Đới Lan Quân cười càng vui vẻ, chủ nhiệm Đổng bụng đầy kiến thức chuyên nói chuyện không phù hợp với thời đại không phải là ngày một ngày hai nữa. Thực sự gặp được hắn mới hiểu, khi hắn ngồi ngay ngắn, mặt trang nghiêm giảng giải về lý tưởng, khiến người ta khó tiếp nhận hơn cả hành vi khỏa thân vì nghệ thuật.
Có điều hắn cũng rất đáng yêu, giống như chúng ta dùng ánh mắt bây giờ xem những bộ phim nửa thế kỷ trước vậy, cho dù khó tiếp nhận được, nhưng luôn có chỗ mới mẻ và buồn cười. Đới Lan Quân đành phải giả vờ phụ họa, làm ra vẻ thực sự đang lắng nghe Đổng Thuần Khiết nói tới tình thế chống tham nhũng từ trung ương tới địa phương, rồi so sánh sự hỗn loạn từ trong tới ngoài nước ... Tóm lại là nhìn khắp đại thế thiên hạ, kết quả chỉ có một: Phong cảnh bên này vẫn đẹp nhất.
Đới Lan Quân đúng là đang lắng nghe, có điều cô nghe bản tình ca u buồn của chàng trai kia, ca khúc thuần tiếng Anh, hắn hát rất nhập tâm, rất cảm xúc. Cô tựa hồ nghe được trong bài hát đó hình bóng của hiện thực, tựa hồ là câu chuyện của chàng trai đó, nỗi buồn da diết kia giống như khắc họa bản thân hắn.
Một người thì chìm đắm vào nỗi buồn trong tiếng hát, khơi lên hồi ức bản thân, một thì thao thao bất tuyệt về lý tưởng, thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đã hơn một tiếng. Gần 20 giờ, hai người đi trước một bước rời khỏi đại sảnh, ngồi vào trong xe, nhiệt huyết bất chợt của Đổng Thuần Khiết bùng lên, hắn thần bí nói:" Tiểu Đới, tôi thấy người này dễ xử lý lắm."
" Anh có cách rồi à?" Đới Lan Quân cũng thấy chàng trai đó có vẻ thật thà, đứng biểu diễn hơn một tiếng mà vẫn rất nỗ lực, chắc chắn không khó dây như tên gian thương kia:
" Đương nhiên là có cách, sơn nhân tự có diệu kế mà ... Này, cô nhìn tôi xem, có giống người xấu không?" Đổng Thuần Khiết chỉ mặt mình kỳ vọng hỏi:
" Sao có thể chứ? Ai có xuất thân tốt hơn anh được?"
" Đừng có đánh trống lảng, ý tôi nói là, cô trông tôi có giống người xấu không ... Nếu tôi đóng giả người xấu có được không?"
" À, anh định chọn hồng mềm để bóp chứ gì?" Đới Lan Quân thông minh, thoáng cái là hiểu, thấy người ta giống như cô gái, gầy gò yếu ớt dễ bắt nạt, cho nên dùng trò cũ, đi dọa người ta:
" Nói thừa đấy à, hồng cứng thì tôi bóp thế nào được chứ, đỗ xe bên đường, đợi tôi."
Đổng Thuần Khiết gọi ngừng xe nhảy xuống, hắn xem điện thoại, mới hơn 20 giờ, mục tiêu vừa đi ra, hỏi phục vụ biết đối tượng biểu diễn 2 tiếng từ 18 giờ tới 20 giờ, cho nên hắn đón lõng ở đây. Đổng Thuần Khiết đi bộ tới đường đối diện, đứng trên lối đi bộ, chuẩn bị cướp người giữa đường.
" Này, đứng lại cho tôi, nói cậu đấy." Đổng Thuần Khiết cách vài bước đã quát lớn:
" A, anh gọi tôi à?" Cảnh Bảo Lỗi vừa rẽ qua cổng khách sạn thì nghe thấy tiếng quát, cả kinh chỉ bản thân, mắt cảnh giác nhìn xung quanh không thấy có ai khác, lại nhìn đối phương là nam tử mặc vest đàng hoàng, vóc người béo tốt, chắc chắn không phải là cướp đường, hắn thả lỏng thân thể:" Anh muốn gì?"
" Hì hì, chàng trai, trông tuấn tú thật đấy." Đổng Thuần Khiết khen một câu, chắp tay sau lưng, đủng đỉnh đi tới như lãnh đạo đi thị sát:
Có điều trong mắt Cảnh Bảo Lỗi lại là cảnh tượng hoàn toàn khác, một nam nhân trung niên cười dâm dục đi về phía mình, âm thanh thì dâm, sắc mặt thì đãng, nhìn hết sức dâm tiện, giống như dâm dân đi dao chơi phố hoa ngõ liễu vậy.
Lần đầu gặp phải chuyện này, Cảnh Bảo Lỗi thực sự khẩn trương, giống như bị dọa sợ hai, siết nắm đấm lại giơ lên trước ngực, cảnh cáo:" Đừng qua đây, đừng qua đây, tôi gọi người thật đấy."
" Cậu nhìn tôi xem có giống kẻ xấu không? Với loại dù tôi là kẻ xấu, cũng không phải là kẻ xấu thích nam nhân ... Nào nào, chàng trai, chúng ta làm quen một chút, bản nhân Đổng Thuần Khiết, chuyên ngành tình báo thương vụ, đã công tác mười mấy năm, tôi rất hứng thú với cậu đấy." Đổng Thuần Khiết đưa tay ra tỏ thiện chi, dưới tình huống thông thường, phong thái này của hắn nhất định được đối phương nhiệt tình đáp lại:
Thế nhưng Cảnh Bảo Lỗi thì càng thêm cảnh giác, không thèm để ý tới hắn, đi chếch sang muốn vòng qua. Đổng Thuần Khiết vội ngăn lại:" Này, đừng đi chứ, tôi có việc đàng hoàng muốn tìm cậu ... À phải rồi, tôi còn có một nữ cấp dưới, rất xinh đẹp đấy, cô ấy muốn làm quen với cậu, cô ấy cực kỳ tán thưởng tài ca hát của cậu đấy."
Nhưng mà câu này dùng nhầm người ngồi, đáng lẽ câu này phải nói với Bao Tiểu Tam mới đúng, Cảnh Bảo Lỗi vẫn bỏ đi:" Tôi đã không làm cái nghề điều tra thương vụ này nữa rồi."
Đổng Thuần Khiết lại lần nữa đứng chắn trước mặt:" Trên đời này làm gì có chuyện tuyệt đối như thế, chàng trai, linh hoạt chứ, chuyện của tôi, tuyệt đối làm cậu hứng thú ... À phải, không cần làm gián điệp thương vụ lén lén lút lút."
Cảnh Bảo Lỗi bị quấn lấy phát bực, không thèm nói chuyện với hắn nữa, lẳng lặng mà đi. Ai ngờ điều này khiến Đổng Thuần Khiết hiểu sai ý người ta, thế là làm một tràng diễn thuyết:" ... Chàng trai, với trình độ của cậu sao lại tới chốn này bán giọng ca kiếm sống? Con người thế nào cũng phải có chút theo đuổi, có chút hoài bão chứ! ... Đừng lo, cơ hội tới với cậu rồi, Có muốn kiếm một khoản tiền không, có thể cho cậu! Có muốn đổi một công việc có thể diện không, tôi có thể giúp cậu. Có muốn thay đổi cuộc sống âm u không thấy ngày mai này không, tôi cũng có thể giúp cậu ..."
" Khoan khoan, anh Thuần Khiết, tôi sống rất thoải mái, rất hạnh phúc, không cần ai giúp hết!" Cảnh Bảo Lỗi vội cắt lời hắn, làm sao trông giống loại lừa đảo thế không biết, hơn nữa còn là loại vụng về kém cỏi nhất:
Đổng Thuần Khiết vẫn dai dẳng đeo bám: " Sao có thể không cần được cơ chứ, năm châu đều là bạn bè, bốn biển đều là đồng chí mà."
" À, nhìn anh đúng là giống đồng chí đấy, xin lỗi anh nhé, tôi đang bận, chúng ta gặp lại sau." Cảnh Bảo Lỗi nói xong tăng tốc, muốn dứt mình khỏi chuyện phiền hà này: