Chương 6: Một cuộc tìm kiếm khó khăn (1)
Chương 6: Một cuộc tìm kiếm khó khăn (1)
Thoáng cái đã hết một ngày, vậy mà chẳng được việc gì cả, Đới Lan Quân không quen biết Tạ Kỷ Phong, cũng không hiểu mấy về chuyện điều tra thương vụ, nhưng cô lại hiểu con người Đổng Thuần Khiết. Nói thế nào nhỉ, hắn chính là loại nhiệt tình ba phút, rất dễ lên cơn hứng khởi vì ý tưởng nào đó, nhưng đôi khi chẳng cần gặp khó khăn ngủ dậy một cái hôm sau hắn đổi ý, coi như chuyện chưa từng xảy ra.
Lần này đoán chừng chủ nhiệm Đổng cũng chỉ nổi hứng bất chợt thôi, bởi vì chuyện này chẳng có ai ép buộc hắn phải làm cả, Đới Lan Quan đề nghị: " Chuyện kia của chúng ta, tôi thấy hay là thôi đi."
Đổng Thuần Khiết nghĩ một lúc rồi lắc đầu:" Không được, tôi bám sát chuyện này hơn nửa năm rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ, nếu không có dũng khí trăm khó không sơn thì đừng mong làm được việc gì hết."
Điều này khiến Đới Lan Quân hoài nghi lắm, thiếu mỗi điều nói, anh đã bốn mấy rồi, đã thấy anh làm được việc gì đâu, chứng tỏ anh chẳng hề có cái gọi là trăm khó khôn sờn.
Đổng Thuần Khiết thấy người đồng hành không mấy nhiệt tình, thuyết phục:" Tiểu Đới, chuyện này thực ra phải nhìn vào hai mặt của vấn đề, đám người này của Lão Tạ mặc dù là những kẻ không giữ gìn quy củ, không bị ước thúc. Nhưng nhìn mặt tích cực, người ta làm việc dứt khoát, đến ngay cả tôi mà hắn cũng dám đánh thì còn có ai mà hắn không dám đánh? Tôi lại thấy người thế này mới chính là nhân tuyển trong lòng mình."
"Anh chắc đấy chứ, lần đầu gặp đã không ưa được nhau rồi, anh còn hi vọng tuyển mộ được họ à?" Đới Lan Quân nghi ngờ:
Nói thế cũng phải, chỉ tại mình bày trò, Đổng Thuần Khiết vỗ đầu bôm bốp, đành đổi mục tiêu:" Tên đó quá ngang ngạnh, chúng ta tạm để sau đã, không thể người nào cũng như vậy được, đổi người, đổi người ..."
Cơn điên ba phút lại nổi lên rồi, nói làm là làm, Đổng Thuần Khiết gọi điện thoại về nhà, có lẽ là thân phận hắn rất đặc thù, cho nên không bao lâu sau có hai tín hiệu định vị được gửi tới di động của hắn.
Sau khi so sánh khoảng cách, Đổng Thuần Khiết bảo Đới Lan Quân đi tới khách sạn Á vận hội, một mục tiêu khác ở đó, so sánh thân phận nhân vật, vị trí xuất hiện, khiến hắn bất giác suy tưởng vẩn vơ, lẩm bẩm:" Ừ, người này khá đấy ... Ẩn thân ở khách sạn cao cấp, sẵn sàng ra tay với mục tiêu vào thuê phòng. Ừm, loại người này dễ đối phó lắm, chỉ cần biết được thân phận của hắn là có thể trấn áp được hắn rồi ... Nếu chẳng may gặp vận tóm được sơ hở của hắn, thế thì hắn chỉ còn đường ngoan ngoãn đi theo chúng ta, bảo sao làm nấy thôi."
" Mong được như thế." Đới Lan Quan nới với vẻ hứng chí chẳng cao, hi vọng không cao:
Trước giờ cô chưa từng tiếp xúc với nghề gián điệp thương nghiệp, luôn cảm thấy nó có chút thần bí, vậy mà thực tế khiến cô hơi vỡ mộng, thực sự cách tưởng tượng quá xa.
Xe đi tới Khách sạn Á vận hội trời tối hẳn rồi, cả khách sạn sáng rực trong ánh đèn, hai người đóng giả làm khách ở trọ đi vào đại sảnh, lúc này tín hiệu định vị trên di động xuất hiện sai lệch, dù sao đây là kiến trúc kiểu tầng lầu, biết vị trí của người ta nhưng không biết ở tầng nào. Hai người phải ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh, Đổng Thuần Khiết gọi điện, không ngừng thúc giục chính xác hơn, thúc giục tới nổi nóng.
Đới Lan Quân chống cằm quan sát quanh, nhỏ giọng nhắc nhở Đổng Thuần Khiết:" Chủ nhiệm Đổng, có khi không khó như anh nghĩ đâu, đối phương không biết chúng ta đang tìm hắn, chắc chắn là không cố ý né tránh. Mười mấy phút rồi mà tín hiệu có di chuyển đâu."
" Vấn đề là không biết ở tầng nào ấy chứ." Đổng Thuần Khiết bực bội:
" Anh xem đi, tòa nhà này đại sảnh rộng, khu phòng ở lui về sau một chút, dựa theo tín hiệu thì người đó đang ở sát mép khách sạn rồi, như thế khả năng cao ở đại sảnh đấy." Đới Lan Quân nói nhỏ, chỉ về một góc nhỏ ở đại sảnh, nơi đó có một cái sân khấu, nhạc nhẹ nhàng phát ra, theo cô quan sát đó là nơi duy nhất có người không di chuyển từ lúc cô ngồi xuống:
Đổng Thuần Khiết vừa nhìn một cái khen:" Oa, không ngờ có giai nhân tuyệt sắc như thế."
" Anh làm sao vậy, gì tới mức đó." Đới Lan Quân bật cười, cô gái đang hát có thể coi là xinh xắn, nhưng ở thủ đô mỹ nữ khắp nơi này, dung mạo đó vẫn bình thường lắm:
Đổng Thuần Khiết vỗ đùi:" Cô nhìn lầm người rồi, tôi nói tới chàng trai kia kìa."
Hả? Đới Lan Quân bấy giờ mới nhìn chàng trai đang cúi đầu đánh đàn, đến đoạn hắn hát mới ngẩng đầu lên, oa, đúng là chấn động rồi. Người đó mặc vest đuôi tôm loại biểu diễn, trắng tinh từ đầu tới chân, gương mặt thanh thoát, mắt sáng như sao, mặt đầy bi thương, không hề thua kém vương tử tình ca trên ti vi là bao. Cô ngạc nhiên thốt lên:" Đúng là tuyệt sắc giai nhân, tôi chưa từng thấy nam nhân còn đẹp hơn cả mỹ nữ như thế."
" Chẳng lẽ cả hai bọn họ là gián điệp thương nghiệp, ca sĩ nghiệp dư." Đổng Thuần Khiết bắt đầu phát huy trí tưởng tượng:
" Thử là biết thôi, chuyện này đơn giản mà." Đới Lan Quân lấy di động ra:
Đợi thêm một lúc, bài hát kết thúc, ca sĩ cúi chào nhưng không có khán giả, chẳng có tiếng vỗ tay, người qua lại đều dửng dưng, Đới Lan Quân nhìn có chút chạnh lòng thay. Cô gọi điện thoại, nhưng không đặt máy bên tai, ngay lập tức nhìn thấy nam tử kia cho tay vào túi quần lấy di động ra ... Trong di động bên này có tiếng người a lô, cô liền cúp máy ngay, nhìn người kia nhíu mày có vẻ nghi hoặc.
Không sai, chính là hắn! Mục tiêu thứ hai, Cảnh bảo Lỗi.
Thu di động lại, hai người gọi cà phê, vừa uống vừa đợi, lại nghe thêm một bài hát nữa, người thì rất đẹp, song đàn hay hát không nổi bật lắm, chủ yếu hát bản ballad nhẹ nhàng dễ hát, dù không có ai nghe, dù vậy cả chàng trai lẫn cô gái đều biểu diễn rất chuyên nghiệp, không có chút qua loa nào.
Đổng Thuần Khiết xem càng lâu càng thấy không giống:" Tiểu Đới, tôi chẳng thấy hắn giống gián điệp thương nghiệp gì cả."
" Cái đó làm sao anh nhìn ra được?"
" Làm sao không nhìn ra chứ? Nhìn cái là thấy ngay, tám phần là loại bán mặt kiếm sống, chuyên môn phụ trách quyến rũ những nữ doanh nhân có tuổi thiếu thốn tình cảm."
Đới Lan Quân phì cười, hình như anh quên điều anh nói khi nãy rồi à? Cô chỉ nghĩ thế thôi chẳng nói, vì đa phần lời chủ nhiệm Đổng nói vốn vô giá trị.