Chương 5: Bạn mới bè cũ tụ họp (5)
Chương 5: Bạn mới bè cũ tụ họp (5)
Thời gian nghỉ giữa tiết chỉ có mười phút thôi, ấy vậy mà hàng trên xe ba bánh đã biến thành xấp tiền lẻ dày cộp rồi, lại nhìn vị kia đã vuốt thẳng tiền xếp thành cọc cất đi, chuẩn bị dọn hàng. Đới Lan Quân nhắm mắt lại, hít thở sâu như để lấy lại bình tĩnh, nói:" Chủ nhiệm Đổng, anh thấy sao?"
" Quá sáng tạo, tôi cười chết mất thôi ... Cô đợi ở đây nhé, tôi đi dọa hắn một chút."
Đổng Thuần Khiết bị anh chàng kia làm khơi lên tính trẻ con rồi, hắn thu lại nụ cười, điều chỉnh vẻ mặt nghiêm nghị. Thấy đối phương một lòng đếm tiền, căn bản không chú ý tới bọn họ, hắn đi đường vòng lớn, lặng lẽ tiếp cận người đó từ sau lưng, bất thình lình ho một tiếng."
" Có giấy phép kinh doanh không?" Đổng Thuần Khiết nghiêm mặt hỏi:
Bao Tiểu Tam giật mình quay đầu nhìn nam nhân to béo, trời nóng thế này vẫn mặc vest chỉn chu, chỉ có người cơ quan nhà nước mới ăn mặc như vậy, khẩn trương hỏi:" Giấy phép thông gian có được không?"
" Đừng có đùa với tôi ... Không có giấy phép, tịch thu cùng nộp phạt! Anh có biết luật pháp không đấy hả? Đây là kinh doanh phạm pháp ... Cái thứ sản phẩm gì thế này?" Đổng Thuần Khiết mắng:
" Ôi ôi, anh ơi, anh ơi ... Tôi kiếm có vài đồng tiền lẻ thôi mà, trò chơi trẻ con ấy mà, có tới mức đó không?" Bao Tiểu Tam khúm núm cười nịnh:
" Không được, theo tôi tới sở công thương một chuyến, sao có cái chuyện kinh doanh trái phép phá hoại trật tự trường học như ... Á ..." Đổng Thuần Khiết còn đang nói thì mặt tối sầm đau đớn kêu lên:
Đới Lan Quân ở xa nhìn thấy hét to:" Anh kia, sao lại đánh người ta!"
Đánh thật rồi, Bao Tiểu Tam ra tay bất thình lình, cú đấm đầu tiên đã phong tỏa mắt đối phương, Đổng Thuần Khiết ôm mặt la hét, thế là phía dưới hở toác, hắn cho ngay một đá vào đũng quần, Đổng Thuần Khiết rú lên loạng choạng lùi mấy bước ngã xuống vỉa hè nóng rẫy.
Đới Lan Quân chạy tới rất nhanh, nhưng Bao Tiểu Tam còn nhanh hơn, đạp một phát vào bụng cho Đổng Thuần Khiết gập người rồi nhảy ngay lên xe ... Viu một cái chiếc xe ba bánh phóng ra mặt đường di một quãng xa rồi, Đới Lan Quân bấy giờ mới nhận ra là xe đạp có động cơ điện, chớp mắt phóng vào ngõ mất tích.
Đuổi thì tất nhiên là không kịp rồi, Đới Lan Quân giậm chân tức tối, đỡ Đổng Thuần Khiết lên trước, hắn một tay ôm đũng quần, một tay che mặt, máu mũi chảy ròng ròng. Cô vội lấy giấy ăn ra nhét vào mũi, mặt mày nghiêm túc:" Chủ nhiệm Đổng, báo cảnh sát thôi."
" Đừng báo, đừng báo ... Cao thủ, cao thủ đấy! Bám theo, bám theo ngay, đừng để mất dấu" Đổng Thuần Khiết có khổ không nói lên lời, ôm mặt lê từng bước về xe, vậy mà không quên công việc:
Đới Lan Quân nhanh chóng lên xe, kiểm tra định vị thì vị cao thủ kia đã chạy tới hơn 10 ki-lô-mét, đến một dải Tứ Nghĩa trấn Bắc Tân rồi. Cứ nghĩ là tên đó trốn về ổ rồi, cô lái xe rẽ trái quẹo phải một hồi, đến khi truy lùng được hắn thì vẫn là một trường học, cao thủ đang bán đồ cho học sinh nghỉ giữa tiết thể dục.
" Có muốn lấy lòng nữ sinh không, nhất định phải cho cô bé đó ăn bột não tàn ..."
Hai người có giận cũng không giận nổi, mà cao thủ cũng không dễ tiếp cận, tính cảnh giác rất cao, họ vừa thò đầu khỏi cửa sổ xe, cao thủ đã kinh hoàng phóng xe đi, cái xe đó chạy trong ngõ nhất định nhanh hơn xe hơi, thoáng cái trong tầm mắt đã không thấy người đâu.
Đới Lan Quân bất lực, nhìn Đổng Thuần Khiết vẫn còn ôm mặt, tay nhoe nhoét máu, cô lùi xe quay đầu tới bệnh viện, trước tiên phải xử lý thương tích rồi tính.
" Úi da, úi da ... Đau chết tôi mất!"
" Úi úi úi ... Cái thằng vương bát đản đó, đúng là điếc không sợ súng mà, nếu hắn biết thân phận của tôi thế nào cũng sợ chết khiếp."
" Á á á ... Đau ... Tôi đen quá là đen, thế này khác gì ăn no rửng mỡ, đi chuốc khổ vào thân ..."
Vào bệnh viện xử lý đơn giản xong thì cũng gần tới giờ cơm tối rồi, mới bị đánh thì chưa đau đầu, giờ mới ngấm đòn, Đổng Thuần Khiết ngay cả cơm cũng không ăn nổi, suốt bữa cơm rên la luôn mồm.
Khi lên xe chuẩn bị dọn đường về phủ thì ấm ức bốc lên từng cơn, chứ còn sao nữa, dưới chân thiên tử đấy, vậy mà lại gặp phải cái loạn vô pháp vô thiên như vậy. Đánh người thì cũng đành đi, ai bảo hắn chơi dại, nhưng mà vị cao thủ mà hắn nhắm làm mục tiêu lại là thứ gian thương vô liêm sỉ. Khiến Đổng Thuần Khiết khó tiếp nhận nhất là, vì cuộc sống bức ép mà hại người khác thì còn có thể hiểu được, nhưng không thể làm hại mầm non của tổ quốc như thế chứ?
" Chủ nhiệm Đổng, người dân tầng chót sống như vậy đấy, chẳng qua anh không hiểu mà thôi ... Anh cứ nhìn bên đường đi, thành quản hết giờ làm, thất nghiệp ra bày quán, người ta không làm thì không đủ tiền lo cho gia đình, anh làm gì được người ta nào?" Đới Lan Quân ra hiệu cho hắn nhìn hai bên trấn Ôn Tuyền, chợ đêm đã bắt đầu nhốn nháo, hoa quả ăn vặt, vật dụng hàng ngày đã tràn ra khỏi vỉa hè, chiếm hết cả lối đi. Bất kể là xe đạp hay là xe ô tô thì cũng tiến lên như rùa bò."
Đổng Thuần Khiết tò mò nhìn trái nhìn phải.
Đới Lan Quân vừa chăm chú lái xe:" Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới hiểu vinh nhục, khi cái bụng còn chưa đủ no, ai mà chú ý tới đạo đức lễ nghĩ ... Anh muốn tịch thu hàng của người ta, người ta không đánh anh mới lạ."
" Oa ... Bên kia đánh nhau kìa." Đổng Thuần Khiết hưng phấn gọi:
Ở bên đường có hai tiểu thương tranh cãi gì đó, cãi nhau không xong liền dùng nắm đấm, Đới Lan Quân cũng chỉ liếc một cái:" Đó không phải là chuyện bình thường sao, đừng nói những người này, dù là mấy nữ nhân viên văn phòng ngày ngày chen lấn tàu điện ngầm cũng sắn tay áo đanh nhau như thường."
" Đánh thì đánh nhưng không thể đánh tôi chứ ... Ông cụ nhà tôi còn không nỡ đánh tôi kìa, úi nói là đau ..." Đổng Thuần Khiết không mở được lớn miệng, nếu không chạm vào vết thương, đau chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là mất mặt cơ, mặt mày vặn vẹo hét lên: " Chuyện này chưa xong đâu, tôi sẽ đi tìm Tạ Kỷ Phong tính sổ."