Chương 4: Bạn mới bè cũ tụ họp (4)
Chương 4: Bạn mới bè cũ tụ họp (4)
" Phía trước, phía trước ... Chính là khu vực đó!"
Đổng Thuần Khiết nhìn tọa độ, bọn họ đã định vị được di động của cả ba người, tìm tới mục tiêu ở gần nhất, trong lòng thực sự muốn thấy gián điệp thương nghiệp trong tuyền thuyết lặng lẽ đi trong bóng tối có bộ dạng thế nào.
" Tôi bảo cô này, Tiểu Đới, Lão Tạ là con hồ ly đấy, cô đừng để bề ngoài của hắn đánh lừa ... Tên đó kiếm cơm bằng những trò lừa đảo bịp bợm, hắn là cái thứ đào xới được chút bí mật của nhà này là sang tay bán cho nhà khác với giá cao, mặc hai nhà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, còn hắn ở sau vui vẻ đếm tiền." Không ngờ Đổng Thuần Khiết ở sau lưng lại đánh giá Tạ Kỷ Phong như thế:
" Chẳng lẽ hắn dám lừa cả anh sao?" Đới Lan Quân hỏi lại:
" Thách hắn cũng không dám, tôi còn nắm thóp hắn ấy chứ, bí mật này tạm thời không thể cho cô biết được." Đổng Thuần Khiết đắc ý nói:
" Ồ, lợi hại thế. Có điều anh có chắc là bao nhiêu năm như thế, hắn còn nghe anh sai khiến không?" Đới Lan Quân trêu:
" Thì không phải đang nghiệm chứng đây à? ... Ồ sao thế này, sao lại ở bên trường tiểu học, đừng nói là giáo viên đấy nhé? Giáo viên mà cũng đi theo Lão Đường đi làm gián điệp thương nghiệp à? Ôi cái thói đời này, sa đọa tới mức này rồi ư ..." Đổng Thuần Khiết lại bắt đầu lải nhải:
Vành đai một của Bắc Kinh chính là khu vực thành cổ, hình thành rất sớm, đây là nơi tập trung các cơ quan trung ương, văn phòng công ty, nơi này rất trật tự tĩnh lặng. sự huyên náo của thủ đô chỉ thấy được từ vành đai thứ hai trở đi, nơi quy hoạch các khu dân cư, nhà hàng, khách sạn, trường học, vành đai ba thì tập trung vào các khu vui chơi giải trí. Vành đai bốn bắt đầu xuất hiện đường cao tốc, các khu chung cư quy mô lớn nằm nơi này.
Hiện Bắc Kinh phát triển tới vành đai thứ bảy rồi, nhưng không có nghĩa càng ở vành đai ngoài thì kém phát triển hơn vành đai trong, như ở vành đai sáu có rất nhiều biệt thự nhà giàu, sáng đi làm, tối về ở biệt thự.
Xe đi tới gần một ngôi trường ở trấn Ôn Tuyền, nằm ngoài rìa vành đai số thứ tư, nơi này tuy quy hoạch xong đường sá, trông thông thoáng hơn cả ở nội thành, nhưng xe cộ khá ít, thấp thoáng đâu đây thấy hình bóng Bắc Kinh hai ba chục năm trước qua những căn nhà tập thể năm tầng, vài nhà đơn hai ba tầng thấp bé, còn chưa phát triển lắm, bù lại rất nhiều bóng cây cổ thụ bên đường.
Thời tiết nóng quá mức, những cây cổ cao lớn hai bên đường cũng uể oải rũ lá xuống, hãn hữu mới có cơn gió nhẹ hẩy qua mới lười nhác đong đưa vài cái gọi là, dù ngồi trong xe có điều hòa, nhưng mặt đường trải nhựa sáng lên dưới ánh mặt trời đủ biết ngoài kia nóng thế nào, vì thế ngoài đường gần như tuyệt tích người qua lại.
Một trong số những người mà Tạ Kỷ Phong giới thiệu ở nơi này, từ công ty Cáp Mạn tới đây cũng phải hơn một tiếng ... Thực ra là do một nửa thời gian là bị tắc đường ở nội thành, kỳ thực không xa như vậy.
Bọn họ lái xe đi quanh trường một vòng tìm kiếm, cuối cùng đỗ lại bên lề đường, tọa độ hiển thị cách mục tiêu chưa đầy ba mét, Đổng Thuần Khiết trố mắt, Đới Lan Quân há hốc mồm. Bởi vì trong vòng 30 mét chỉ có đúng một người thôi, hiện là giờ lên lớp, không có ai khác.
Người đó thế nào nhỉ?
Cao lênh khênh như cái xào, chắc phải 1 mét 84 tới 1 mét 85, vì hắn gầy nên cảm giác còn cao hơn thực tế, gương mặt rất có tính châm biếm xã hội, tóc húi cua, sơ mi hoa, quần lửng. Hắn dựa vào lan can dưới bóng cây, mông ngồi trên xe ba bánh, trên xe đủ món đồ xanh đỏ, nhìn một cái là biết ngay loại gian thương bất lương chuyên lừa gạt trẻ nhỏ ở cổng trường.
" Không phải chứ, cái mặt này mà cũng là gián điệp thương nghiệp, lại còn là cao thủ à?" Đổng Thuần Khiết hết nhìn định vị lại nhìn người, càng nhìn càng không thể tin được:
" Chắc là không sai đâu, có mỗi anh ta thôi mà." Đới Lan Quân đưa tay che mặt cười khúc khích, đoán chừng đúng chín phần mười rồi:
" Tới xem sao, chúng ta tách ra." Đổng Thuần Khiết nói xong đi xuống trước:
Đới Lan Quân để cho cẩn thận lái xe đi rất xa rồi mới xuống xe đi bộ, đúng lúc cô xuống xe thì có tiếng chuông hết giờ, từ trong các lớp học từng đoàn bọn nhóc con ùa ra như thả dê. Cô tận mắt nhìn thấy tên kia phản ứng nhanh như chớp, đạp xe ba bánh tới ngoài hào rào sắt gần nhất, một đám học sinh ùa tới như lũ.
Lạ thật, cái mặt đó mà buôn bán tốt lắm.
Quái lạ, không biết Đổng Thuần Khiết nhìn thấy cái gì mà vịn vào tường mà cười, cưới tới ôm cả bụng, thiếu điều lăn ra đất nữa thôi. Đới Lan Quân đi tới hỏi nhỏ, Đổng Thuần Khiết không nói nổi, chỉ biết vừa cười vừa chỉ tay vào cái sạp hàng kia.
Toàn là giấy chứng nhận, phù hiệu, sổ tay, đồ chơi xanh đỏ lòe loẹt, kiểu dáng thì bình thường, nhưng tên thì quá kỳ lạ. Cái gì mà Giấy chứng nhận nghèo hợp cách, huân chương ngu ngốc, giấy phép thông gian, hộ chiếu đần độn toàn cầu, bằng đại học ngu dốt, toàn là chữ vàng trên nền giấy đỏ cực đẹp. Đồ đóng gói có bột não tàn, kẹo cao su ngu ngốc ... Còn lại là các món đồ chơi nhỏ cổ quái, hộp gián, rắn nhựa, ếch cao su ... Ghê tởm nhất không ngờ còn đặt nguyên một đống: Cứt!
Đổng Thuần Khiết nhìn tờ xa, cười tới muốn đứt hơi, nói tới vất vả:" Cái quái gì thế, cái thằng này nói gian thương cũng không đủ hình dung nữa rồi."
" Buồn nôn quá đi mất!" Đới Lan Quân chết lặng luôn, cô biết là đồ mô phỏng, nhưng mô phỏng thật tới mức đó cũng thiếu tiết tháo quá rồi, trên đời này thiếu gì thứ hay ho không làm mà lại làm thứ đó chứ:
Vậy mà kỳ, kinh doanh tốt lắm, tên đó vừa bán hàng vừa rao:" Tết năm năm nay không tặng quà, tặng quà hãy tặng vàng não tàn. Lớp các cháu có nhiều thằng đần, ngu ngốc, dốt nát không? Mau mau lên, dán cho bọn chúng một con tích kê. Các cháu có căm ghét giáo viên cho các cháu bài tập, chửi mắng các cháu không? Làm đống cứt đặt lên bục giảng ... Năm đồng một đống cứt, giống y như thật đây."
Vừa xúi bẩy vừa thu tiền, đám trẻ con hưng phấn hò reo, cầm tiền vẫy liên hồi, chỉ sợ chậm chân bị người khác mua hết thứ hay ho. Đới Lan Quân nhìn thấy bên này vừa mới mua xong, bên kia trên lưng đưa khác đã bị dán cho huân chương ngu ngốc rồi, cả đám che miệng cười gian, đứa bị dán không biết gì ra sức với tay đưa tiền mua đồ.
Chẳng trách bán tốt như thế.