Chương 3: Bạn mới bè cũ tụ họp (3)
Chương 3: Bạn mới bè cũ tụ họp (3)
Cô gái này giọng nói rất dễ nghe, nói chuyện cũng rất có lý lẽ đúng mực, Tạ Kỷ Phong không từ chối ngay mà hỏi câu đầu tiên:" Vậy các cô chuẩn bị trả bao nhiêu tiền?"
" Lại nói tới tiền, con người anh ... Không nói nữa, càng già càng vô sỉ." Đổng Thuần Khiết tức giận quay đầu sang bên, như không muốn nhìn cái bản mặt Tạ Kỷ Phong:
Tạ Kỷ Phong tuy biết tính người này rồi, nhưng cũng có lúc nhịn không nổi muốn cãi nhau với hắn:" Không có tiền thì ai chịu làm việc cho anh, dù có tiền còn chưa chắc tìm được người kia kìa, hay là tôi đi theo anh làm chân quét dọn."
Đổng Thuần Khiết sáng mắt:" À, tôi thấy anh được đấy, Tiểu Đới, cô xem..."
Đới Lan Quân coi hắn như không tồn tại, tiếp tục nói chuyện với Tạ Kỷ Phong:" Chúng tôi phải đi xa một chuyến, nơi chúng tôi đến điều kiện khá gian khổ, chuyến đi dài ngày, thù lao chúng tôi sẽ trả, không quá cao nhưng tôi nghĩ là cái giá hợp lý cho công việc họ làm, ngoài ra chi phí ăn ở dọc đường đều do chúng tôi lo liệu."
" Quan trọng là người, phải có thể lực tốt, lái xe tốt, tính cảnh giác khá một chút, có tính tổ chức, biết nghe lệnh làm việc, đừng thành gánh nặng của chúng tôi là được. Anh cũng biết chúng tôi làm gì, những điều cần chú ý tôi không nói nhiều nữa."
Mỗi lời Đới Lan Quân nói ra đều rất cẩn thận, ngữ khí ấy khiến người ta không thể không cân nhắc lời cô. Đổng Thuần Khiết thấy Tạ Kỷ Phong vẫn còn do dự thì thúc giục:" Lão Tạ, nói tới tình cảm rồi mà anh vẫn còn không nể mặt thì đừng trách tôi trở mặt ... Cái công ty nhỏ xíu này của anh chịu nổi tôi gây khó dễ không? Đừng nói cái gì khác, riêng đám bác gái ủy ban dân cư cũng đủ chơi cho anh ngoan ngoãn nghe lời!"
" Từ từ đã ..." Tạ Kỷ Phong dường như cố kỵ mấy người này, không dám trở mặt, đành phải xuống nước thỏa hiệp:" Anh nói yêu cầu cụ thể hơn xem nào, cụ thể họ làm gì?"
" Đã cụ thể lắm rồi đấy, còn muốn cụ thể hơn à, thân thủ phải tốt một chút, đi xa nhà mà, gặp phải lưu manh côn đồ gì đó chặn đường xin đổi gây khó dễ phải chống cự được, đừng để tới khi đó còn chạy nhanh hơn cả chúng tôi." Đổng Thuần Khiết khịt mũi, không thể trách hắn, ở thành phố giờ nhiều nhất là loại đó:
Tạ Kỷ Phong cau mày, hai người này quanh co không chịu tiết lộ công việc, thế thì rất phiền, trả lời kiểu ứng phó" Loại người này dễ tuyển lắm, anh ra chợ lao động có mà vơ cả đống."
" Này này, chúng tôi tuyển người có trình độ, có văn hòa, có hoài bão, có lý tưởng, chứ không phải tuyển đám dân công đi đập phá gây chuyện ... Chúng tôi làm chuyện nghiêm túc, làm chuyện lớn, làm chuyện tốt." Đổng Thuần Khiết vỗ đùi đôm đốp:
" Được, được, tôi hiểu rồi!" Tạ Kỷ Phong chịu thua, gập ngón tay liệt kê:" Loại người các anh muốn là thể lực tốt, có thể khuân vác, chịu được gian nan khổ cực, tốt nhất là biết lái xe, thân thủ cao, chẳng may đánh nhau còn có thể ứng phó ... À, lại còn kín miệng, nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, dù là những thứ không nên thấy cũng không nói bừa nói bậy ... Hơn nữa còn là người có hiểu biết nhất định, theo lời anh là có hoài bão lý tưởng, không phải loại dân công thô lỗ chứ gì?"
Đúng rồi, hai người kia cùng gật đầu.
" Thế thì ..." Tạ Kỷ Phong định mỉa mai, người như thế tuyệt chủng rồi, cách đây 30 năm thì có cả đống, thời đại con người sống bằng lý tưởng, thanh niên trí thức xuống địa phương qua từ đời thủa nào rồi, ai chưa biến chất cũng đã là ông già năm sáu mươi tuổi, giờ lấy đâu ra ... đột nhiên mặt cứng đờ:
Đới Lan Quân sợ hỏng chuyện, nói:" Chúng tôi không phải dùng họ miễn phí, có thù lao, quan trọng là người có điều kiện phù hợp không dễ tìm, dù có thì loại gốc tích không rõ ràng, chúng tôi không dám dùng."
" Đừng giả vờ thâm trầm với tôi, đám thủ hạ của anh thế nào chẳng có loại đó, chính là loại người chỉ cần có tiền là làm, làm xong là biến mất không tìm thấy nữa ấy." Đổng Thuần Khiết nói theo kiểu đừng chối, tôi biết thừa:
Trong đầu Tạ Kỷ Phong lúc này hiện ra ba gương mặt, ba chàng trai, có điều bọn họ đã không còn là người dưới quyền chỉ huy của hắn nữa rồi. Đã nửa năm trôi qua, mấy lần có nhiệm vụ điều tra thương vụ tới tìm họ, họ đều từ chối, lần này có vẻ là cơ hội tuyệt vời đây.
" Lão Tạ, anh cho một câu thống khoái đi, nếu không giúp, được rồi, quan hệ mấy chục năm của chúng ta, hôm nay đặt dấu chấm hết. Sau này có chọc vào quyền quý ở thủ đô thì đừng tới tìm tôi nhé!" Đổng Thuần Khiết nổi nóng, bắt đầu chuyển sang uy hiếp:
Đới Lan Quân không muốn đẩy chuyện vào đường bế tắc, kéo góc áo Lão Đổng, không ngờ biến cố phát sinh, Tạ Kỷ Phong mỉm cười:" Người thì tôi có, phù hợp với tất cả yêu cầu anh cần, hơn nữa chuyên nghiệp hơn cả dân chuyên nữa."
Hắn rút giấy bút ra viết gì đó, vừa viết vừa nói:" Lão Đổng, lời không hay tôi nói trước nhé, tôi cho anh ba người cực kỳ phù hợp, khả năng bọn họ còn ưu tú hơn cả tưởng tượng của anh ... Nhưng vấn đề là, bọn họ đã rút khỏi nghề này rồi, có mời được bọn họ hay không thì phải xem bản lĩnh của anh, không có bản lĩnh thì đừng đổ cho tôi."
Nói xong xé roẹt từ giấy đưa tới, Đới Lan Quân đứng dậy nhận lấy, nhìn lướt qua tên ba người cùng với số điện thoại, hơi cúi người cám ơn. Lão Đổng thì vội vội vàng vàng muốn đi ngay, phất tay khinh thường:" Yên tâm đi, chỉ cần là người thì ở đất thủ đô này không ai là tôi không mời được."
Xem ra chuyện hết sức khẩn cấp, hai người đó có được tin tức là nhanh chóng cáo từ. Tạ Kỷ Phong đi tiễn người, còn gọi Đường Anh tặng cho họ hai phần quà nhỏ, tiễn tới tận khi bọn họ lên xe rời đi. Đường Anh nhìn theo chiếc xe không có gì quá nổi bật, tò mò hỏi:" Giám đốc Tạ, họ là ai thế, làm cao quá!"
" Cô coi như chưa từng gặp qua họ đi." Tạ Kỷ Phong dặn một câu rồi lên xe, không quay về công ty nữa.
Chuyện hết sức quỷ dị, Đường Anh nhíu mày nghĩ mãi mà không ra, ấn tượng nhất là cô gái kia, cái khí chất cổ điển trang nhã đó, kiểu ăn mặc như xé trang truyện bước ra đó, thời nay vô cùng hiếm hoi rồi.