Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 332 - Chương 2: Bạn Mới Bè Cũ Tụ Họp (2)

Chương 2: Bạn mới bè cũ tụ họp (2) Chương 2: Bạn mới bè cũ tụ họp (2)

Khi nam nhân kia sắp bốc phét tới tận mặt trăng thì rốt cuộc Tạ Kỷ Phong tới giải thoát cho Đường Anh. Thế nhưng bất ngờ là đối diện với tên mở mồm ra là khoác lác ấy, Tạ Kỷ Phong lại có vẻ khẩn trương, vội vã đi lên dùng cả hai tay nắm lấy tay người ta. Đổng Thuần Khiết như quan gia, chỉ xua tay qua loa.

Đường Anh biết ý cáo lui, Tạ Kỷ Phong ngồi vào nơi làm việc của mình, ánh mắt hắn bất giác nhìn cô gái, chiều cao 1 mét 65, tuổi chừng 25,26 tóc dài xõa ngang vai tự nhiên, không mang hơi thở thời trang của cô gái Bắc Kinh, thoạt nhìn có tươi mát của giếng nước trong.

Bằng vào kinh nghiệm sống của hắn, cô gái này khi đi học chắc chắn là hình tượng mối tình đầu khó quên của vô số chàng trai, đến hắn nhìn không khỏi xao xuyến hồi tưởng lại năm tháng đi học.

Đổng Thuần Khiết giới thiệu cô gái ngồi bên cạnh: "Cấp dưới của tôi ... À giám đốc Tạ hình như chưa lập gia đình hả, gia sản tới vài chục ngàn vạn chưa? Hay là tôi giới thiệu Tiểu Đới cho anh nhé, cô ấy mang huyết thống hoàng thân quốc thích thuần nhất đấy, ông của cô ấy chính là ..."

" Được rồi, anh đừng lấy tôi ra đùa nữa." Cô gái khẽ nhắc: " Chúng ta có việc."

" Ha ha, hết cách rồi, cô ấy chê anh già đấy ... Giám đốc Tạ của tôi, anh đúng là già rồi đấy, lần trước tôi gặp anh chưa có nếp nhăn hằn giữa đôi mày thế kia, ôi lâu quá rồi ... Con người ta không chịu già cũng không được, anh mỗi ngày dốc hết tâm trí, trăm công nghìn việc, còn già nhanh hơn cả người bình thường ..."

Đổng Thuần Khiết mồm mép liến thoắng không ngừng, ngay cả cô gái đi theo cũng thấy phiền, vậy mà Tạ Kỷ Phong bất ngờ rất cung kính, chẳng thấy có chút không vui nào, cùng lắm chỉ mỉm cười phụ họa.

Cô gái ngầm đánh giá, có tu dưỡng, ít nhất chịu được cái mồm lải nhải của Đổng Thuần Khiết, công phu kiềm chế cảm xúc không tầm thường.

Thật đấy, Đổng Thuần Khiết nói tới miệng khô cổ khát, đã uống tới hai cốc trà rồi mà vẫn định nói tiếp, Đới Lan Quân khẽ đá một cái, đánh mắt ra hiệu, hắn mới tỉnh ngộ còn việc quan trọng chưa nói:" Chúng ta tạm gác chuyện tán gẫu qua bên đã nhé ... Lần này tôi tới, ài, Lão Tạ, với quan hệ của chúng ta, tôi có chuyện gì, anh sẽ lên núi đao xuống biển lửa cũng không chớp mắt phải không?"

" Đúng thế!" Tạ Kỷ Phong bình đạm đáp lại một câu:" Vấn đề là chúng ta làm gì có quan hệ gì chứ!"

"Khụ!" Đới Lan Quân suýt nữa bật cười, phải ho khẽ che giấu, nghe hắn ba hoa còn tưởng hai người họ thân như Lưu Quan Trương rồi chứ, cô ngồi đây thấy mặt thay.

Đổng Thuần Khiết không giận, cũng chẳng xấu hổ, cười ngoạc miệng:" Đúng, đúng, nói cũng đúng, nam nhân chúng ta không thể phát sinh quan hệ ... Vậy tôi vào chuyện chính nhé."

" Không sao, không nói chuyện chính cũng được, tôi thích nghe anh bàn cổ luận kinh." Tạ Kỷ Phong cười:

Chát, Đổng Thuần Khiết vỗ đùi chỉ Tạ Kỷ Phong:" Tiểu Đới, cô nhìn đi, Lão Tạ như thế mới là tri kỷ, chỉ hắn mới hiểu được lý tưởng và hoài bão của tôi ... Những người trẻ tuổi như các cô đã thoát ly hạch tâm của thời đại rồi, vào cái thời ông cha tôi tiến vào thủ đô, bất kể là phong vân biến đổi ra sao, cái giang sơn này không bao giờ đổi màu ... Luôn mang màu đỏ rực như cái áo của cô vậy."

Ôi trời, Đới Lan Quân thấy răng đau buốt từng cơn, dở khóc dở cười nhìn Đổng Thuần Khiết, cô chừng hiểu được điệu cười của Tạ Kỷ Phong rồi, đó là coi lời của hắn như trò cười, bề ngoài thì tôn kính, nhưng trong lòng chẳng hiểu người ta nghĩ cái gì.

" Lão Đồng, nói vào chính sự đi, giám đốc Tạ đang đợi đấy, đừng làm phí thời gian của người khác." Đới Lan Quân uyển chuyển nhắc, dù không vui giọng cô vẫn đúng mực, hơn nữa không khiến người ta nghe có cảm giác kìm nén, hết sức tự nhiên:

" À, chuyện chính." Đổng Thuần Khiết ngồi ngay ngắn, hắng giọng:" Giám đốc Tạ ..."

" Không sao, thời gian của tôi sung túc lắm, hôm nay anh tới đây, để tôi mời khách, chúng ta tới Toàn Tụ Đức ăn một bữa nhé? Anh có nể mặt không?"

" Anh khách khi quá rồi đấy, làm như chúng tôi tới nhà tìm anh là để kiếm một bữa cơm vậy ... Anh đã mời cơm, vậy lúc khác tôi mời anh đi câu cá ..." Đổng Thuần Khiết lạc đề ngay tức thì, nhưng gặp ánh mắt của Đới Lan Quân liền nhanh chóng quay lại:" Ai mời ai thì chúng ta nói sau đi, hôm nay tôi tới tìm anh thực sự là có chuyện đấy."

Tạ Kỳ Phong chặn lời hắn:" Tốt nhất là đừng có chuyện gì, ăn cơm, vay tiền, đều được, còn chuyện khác thì không nên có vẫn hơn."

Đúng là quan hệ chẳng ra làm sao, Đới Lan Quân suy đoán, Tạ Kỷ Phong có vẻ biết thân phận của Lão Đổng, cho nên không muốn dây dưa với hắn.

Lão Đổng cũng bắt đầu tự biết thân phận rồi, lắc đầu nói:" Nhắc đến tiền là mắng tôi đây, tôi mà cần phải mượn tiền anh à? Giờ người gia sản bạc tỷ cũng đầy, bọn họ mà gặp tôi còn phải cung kính gọi tôi là anh Đổng ... Nhưng tiền không là gì hết, con người sống thì phải có chút lý tưởng, có chút hoài bão, anh nói đúng không giám đốc Tạ?"

" Đúng!" Tạ Kỷ Phong bất lực:" Vậy là anh mang lý tưởng với hoài bão tới đây à?"

" À, tôi phải nói chính sự đã." Đổng Thuần Khiết điều chỉnh sắc mặt, gương mặt hồng hào béo tốt trông nghiêm túc hẳn, ngồi ngay ngắn, người hơi ngả tới, hạ thấp giọng xuống:" Cho tôi mượn vài người nhé!"

" Được, anh muốn dung mạo thế nào?"

" Biến đi, nói chuyện nghiêm túc! Tôi cần vài cao thủ trong nghề làm giúp tôi một việc."

" Không có!" Tạ Kỳ Phong từ chối thẳng thừng:

Đổng Thuần Khiết nổi cáu, chỉ mặt Tạ Kỷ Phong:" Anh muốn trở mặt với tôi phải không?"

" Tôi chẳng muốn trở mặt, nhưng vấn đề là, anh muốn người của tôi, sau này bọn họ biết thì cái mặt của tôi vứt đâu? Huống hồ anh không định bỏ tiền, đúng không?" Tạ Kỷ Phong ngán ngẩm nói:

Đổng Thuần Khiết vỗ đùi đánh đét:" Đúng rồi, con người phải có chút lý tưởng và hoài bão chứ, nói tới tiền thì tổn thương tình cảm quá."

Cứ nói chuyện kiều này không biết bao giờ mới xong, Đới Lan Quan không ngồi yên được nữa, đích thân lên tiếng:" Giám đốc Tạ, chuyện là như thế này, chúng tôi chỉ kiếm vài nhân viên ngoại vi, làm vài việc như lái xe, quét dọn, vác đồ thôi. Anh cũng biết tính chất công việc của chúng tôi rất đặc thù, không những phải đáng tin cậy, mà miệng càng phải kín. Thế nhưng người có thân phận chính thức thì chúng tôi không thể tuyển, cho nên chủ nhiệm Đổng mới tới chỗ anh ... Anh xem, liệu có thể giúp chúng tôi không? Nói không chừng tới lúc anh cũng dùng tới chúng tôi, thêm một người bạn là thêm một cơ hội mà."
Bình Luận (0)
Comment