Quyển 3: Điệp viên đê tiện - Chương 1: Bạn mới bè cũ tụ họp (1)
Quyển 3: Điệp viên đê tiện - Chương 1: Bạn mới bè cũ tụ họp (1)
Chống chịu qua mùa đông khắc nghiệt, xuân ấm tới, xuân qua đi rồi lại tiến vào một mùa hè nữa, qua ngày quốc tế lao động Mùng 1 tháng 5, thời tiết dần trở nên nóng bức. Thủ đô nơi người làm ăn kéo về vẫn phồn hoa như gấm, dù người hay xe qua lại không dứt chẳng hề vì xuân thu thay đổi mà ít đi, nhà cao tầng nối nhau san sát chỉ có nhiều hơn.
Tòa nhà Bảo Long tọa lạc ngay bên đường vành đai số hai, nửa năm trôi qua, cảnh sắc như cũ, một chiếc xe hơi thương vụ màu đen mang biển Bắc Kinh đỗ lại sát vỉa hè. Từ trên xe một nam nhân trung niên toàn thân mặc vest chính thức, mặt mày hồng hào béo tốt đã có tuổi đi xuống, dáng vẻ hắn giống như trở về chốn cũ, hết sức hứng chí ngắm nghía khung cảnh xung quanh. Nhà càng cao hơn, phố càng rộng hơn, đến vỉa hè cũng như công viên vậy, cây xanh, bồn hoa, ghế đá đủ cả, quá khác với ký ức của hắn ta.
Lái xe là một cô gái trẻ ngoài hai mươi, cô xuống xe chậm hơn một bước, đứng bên cạnh nam nhân đang vuốt ve một cái cây lâu năm, cười hỏi:" Chủ nhiệm Đổng, có vẻ chú quen thuộc nơi này lắm."
" Chứ không à, tôi lớn lên ở mảnh đất này mà, nhưng mà ngõ nhỏ đâu rồi, tứ hợp viện đâu rồi? Nhìn đâu cũng như nhau cả, không còn vị cổ xưa của kinh thành nữa ... Chưa nói kiến trúc, tới ngay cả sữa đậu nành trên phố cũng không uống ra được mùi vị trước kia nữa ... Nhìn tòa nhà này đi, vốn đã có mười mấy tầng, giờ lại còn thêm mười mấy tầng nữa ..." Nam nhân có vẻ rất không vừa mắt với khung cảnh xung quanh, giọng hoài niệm tựa như Hoa Kiều lâu năm về chốn cũ, bùi ngùi vì dấu vết xưa không còn:
Cô gái thì rõ ràng không đồng cảm được:" Bây giờ nhân khẩu của Bắc Kinh đã mấy ngàn vạn rồi, tấc đất tấc vàng anh ơi, ai cũng ở tứ hợp viện thì bao nhiêu đất cho đủ."
" Tôi cũng không nói phát triển là không tốt, nhưng không thể phá bỏ sạch sẽ mọi thứ như thế chứ, phải giữ lại một nơi hoài niệm chứ? Thành phố cũng như con người vậy, phải có cá tính, chúng ta là đế đô, phải có cái khí thế hùng hồn trang trọng ... Giờ hay quá rồi, khí thế chẳng thấy đâu, không khí ô nhiễm chẳng ít ... Cô đi khắp nơi trên toàn quốc thử xem, thành phố nào cũng như từ một cái khuôn đúc ra, chẳng có đặc sắc riêng, không có truyền thừa và tiếp nối gì cả ... Phát triển như thế à?" Nam nhân nói giọng Bắc Kinh rất lưu loát, vừa than thở vừa đi vào tòa nhà, nhìn thang máy chẳng hiểu sao cũng lắc đầu luôn:
Cô gái mím môi cười, không tham gia màn lải nhải này, vào thang máy, bấm số tầng, hiện là giờ làm việc, thang máy chỉ có hai người họ, cô đổi chủ đề:" Trước kia anh từng tiếp xúc với Cáp Mạn rồi à?"
" Đương nhiên rồi, cô yên tâm, cái công ty này không số một thì cũng số hai trong nghề đấy, mười năm trước toàn thành phố chưa có nổi mười công ty điều tra thương vụ thì họ đã treo biển hành nghề. Mười năm sau đã tới cả nghìn nhà nhảy vào nghề này, biển của họ vẫn còn đó ... Riêng điểm này đã nói lên vấn đề rồi." Nam nhân họ Đổng chừng như rất hiểu biết về Cáp Mạn: " Cái nghề này làm vài năm chưa bị đóng cửa là khá rồi đấy."
" Nhờ họ giữ quy củ phải không?" Cô gái hỏi:
" Làm gì có chuyện đó, nếu thực sự giữ quy củ thì ngay một xu cũng đừng mong kiếm được, kinh doanh cái gì cũng đều thế, nói gì tới nghề gian trá này." Nam nhân quay sang giải thích:" Có điều không ai tóm được họ phá quy củ, cho nên cô nói không sai, xem như họ giữ quy củ nhất rồi. Chuyện này không cần truy cứu sâu làm gì, giống đám tham quan ô lại, chưa bị bắt không có nghĩa là thanh liêm, mà chẳng qua chưa tra tới anh thôi."
" Ôi thế thì chẳng phải chuyện của chúng ta gặp khó rồi sao?"
" Ha ha, yên tâm đi, tới chỗ khác thì thế, tới chỗ Tạ Kỷ Phong, hắn phải hầu hạ chúng ta như đại gia ấy chứ!"
Lời này có vẻ chẳng khiến cô gái tin tưởng, mấy người lăn lộn thủ đô lâu năm ấy à, lúc nào chẳng ba hoa, bọn họ mà bắt đầu bốc phét ấy à, từ năm châu bốn biển, thêm cả chuyện ngoài không gian, đến cả Thương Hạ năm nghìn năm trước, không gì không biết, không gì không hay. Phàm chuyện gì mà họ vỗ ngực đảm bảo, đại đa số chỉ tin một nửa là nhiều.
Rời khỏi thang máy, bọn họ đi theo biển chỉ dẫn tới bàn lễ tân, một cô gái cao ráo đi tới đón, vừa hỏi ra là ông Đổng Thuần Khiết và cô Đới Lan Quân liền hết sức khách khí dẫn họ tới văn phòng giám đốc, nói giám đốc Tạ đang tới, xin hai vị đợi chốc lát.
Người tiếp đãi là Đường Anh, cô vừa tươi cười trò chuyện vừa ngầm đánh gia hai vị khách. Nam hơi phát tướng, tuổi chạc tứ tuấn, cái thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt, thi thoảng tuôn vài tựa câu kinh kịch, cô biết ngay là loại dân bản địa rồi. Cô gái tên Đới Lan Quân thì ngược hoàn toàn, ăn nói nhỏ nhẹ, hơi chút là cám ơn, Đường Anh mới đầu không để ý lắm, vì cô gái này ăn mặc rất bình thường, nhưng lại như có khí chất nào đó, khiến người ta bất giác phải nhìn thêm mấy lần.
Khác biệt ở đâu nhỉ? Đương Anh tới lần thứ ba nhìn cô gái đó mới nhận ra, cô gái đó hoàn toàn khác cô gái sáng đi chiều về, mặc trang phục công sở na ná nhau như họ, một chiếc quần dài sáng màu, chiếc áo đỏ rực cộc tay hoa văn cầu kỳ, rất có phong cách Bắc Kinh cổ ... Giống, giống như đại gia khuê tú nhà nào đó lén trốn khỏi đại viện chạy ra ngoài, sự nhẹ nhàng thanh lịch đó nhìn thế nào cũng không giống kiểu người vì kiếm sống mà bôn ba.
Cô gái đó mang tới người ta cảm giác dễ chịu, nhưng đồng thời cũng như có bức tường vô hình ngăn cách, thân thiện nhưng không dễ tiếp cận.
Đường Anh ngồi tiếp chuyện hai người, gần như toàn là Đổng Thuần Khiết ba hoa bốc phét, nào là phong vân thị trường chứng khoán, nào là tỉ giá nhân dân tệ, nào nguy cơ khủng bố thế giới tới vấn đề biến đổi khí hậu toàn cầu ... làm cô nghe chóng cả mặt, đồng thời không cách nào đoán nổi thân phận người này.
Nếu đổi lại là người ít vốn sống, có lẽ tưởng hắn là người trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng chỉ cần có chút vốn sống, chẳng cần hiểu hắn nói gì cũng đoán được, toàn ba hoa.