Chương 164: Nhất biệt vô âm tín (4)
Chương 164: Nhất biệt vô âm tín (4)
Xử lý xong chuyện ngày hôm đó, gửi hợp đồng đã đóng dấu, thực hiện xong chuyển khoản, nhưng Đường Anh không cách nào bình thản được. Cô biết lắm, giám đốc Tạ là người ít thể hiện cảm xúc thật ra ngoài, nhưng hắn là người có địa vị trong nghề, có thể diện, có tự tôn, trước khi từ biệt ở sân bay Tiêu Sơn còn nhiệt tình mời ba chàng trai trở về tụ hội, vậy mà người ta lại không nể mặt, né tránh hắn, vậy là đã chọc giận hắn rồi. Hơn nữa cô cũng rất nghi ngờ giám đốc Tạ có còn dùng họ nữa không, vì tuy lần này thành công bất ngờ, nhưng mọi chuyện hoàn toàn ngoài kiểm soát của công ty.
Thử tưởng tượng xem, nếu chuyện sau đó không thành, Cừu Địch không thuyết phục được Tiêu Lăng Nhạn, Đồng Minh xảy ra biến cố, bọn họ thực sự khởi kiện Cáp Mạn, chưa nói có thể kiện thắng không, riêng chuyện kiện cáo này đủ hủy hoại danh tiếng Cáp Mạn.
Thậm chí cô còn nghĩ xa hơn, với năng lực họ thể hiện ra, nếu bọn họ cũng lập công ty điều tra thương vụ thì sao ... Tuy nói mấy người đó còn non lắm, điều hành công ty không đơn giản như vậy, nhưng không thể phủ nhận, cho thêm thời gian trưởng thành thì hoàn toàn có khả năng, bọn họ có sẵn nền tảng rồi.
Đường Anh không về công ty, mang theo đủ loại tâm sự liên hệ với Cừu Địch, không thành công, thuê bao không liên lạc được. Liên hệ với Bao Tiểu Tam thì không dám, tên đó mồm miệng rất bẩn, cô không cách nào giao lưu được. Chỉ còn lại Cảnh Bảo Lỗi thôi, Đường Anh vừa liên lạc một cái được ngay, trò chuyện mới biết hắn vẫn còn ở thủ đô, đã tìm được việc mới rồi, cô nói chuyện khoản tiền Đồng Minh thanh toán, hắn vui vẻ đồng ý.
Gần 18 giờ, trời mùa đông tối sớm, gió lạnh thổi mang theo tuyết bay mù trời, giao thông không tốt, may không gặp phải tắc đường, Đường Anh lái xe tới phụ cận khách sạn Á vận hội ở vành đai bốn đỗ xe lại. Đây là kiến trúc mang tính tiêu chí ở khu vực này, rất dễ nhận ra, đợi không lâu Đường Anh rốt cuộc gặp được một chàng trai đã biệt tăm.
" Cám ơn chị Đường, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn mà, tôi vốn không hi vọng gì nữa." Cảnh Bảo Lỗi mặc chiếc măng tô dài, khăn quàng quấn cổ, từ trong khách sạn vội vàng đi ra, áo chưa cài kỹ, có thể thấy trang phục bên trong khá bắt mắt:
Đường Anh tò mò hỏi:" Cậu đang làm việc hả? Làm gì thế?"
" Tôi hát trong khách sạn, mỗi tuần biểu diễn trong nhà hàng hai ngày, ba ngày kiếm tiền ở đại sảnh, đây là khách sạn quốc tế, nhiều khách nước ngoài lắm, bọn họ thích mấy thứ này." Cảnh Bảo Lỗi cười giải thích:
Nghe đã thấy công việc này bấp bênh rồi, chẳng hơn được làm gián điệp, song Đường Anh không bình luận, chỉ nói:" Đúng chuyên môn của cậu."
" Vâng, tôi rốt cuộc cũng có thể làm công việc mình yêu thích. Chị Đường, chị tới tìm tôi có phải muốn an bài nhiệm vụ cho chúng tôi không?"
" Hì hì, làm gì có nhiều nhiệm vụ thương nghiệp như thế, mà nếu có nhiệm vụ, cậu có về không?"
Cảnh Bảo Lỗi nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
" Có thể cho tôi biết nguyên nhân được không?"
" Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chẳng qua đó không phải là chuyện tôi thích."
" Còn bọn họ thì sao? Hôm nay Bao Tiểu Tam gọi điện cho tôi, chẳng biết đang buôn bán gì có vẻ bận lắm, nhưng tôi không cách nào liên lạc được với Cừu Địch, lúc nào cũng báo ngoài vùng phủ sóng." Nói tới cái tên này cả Đường Anh cũng có chút giận, không thích thì không làm, ai ép buộc gì cậu ta đâu, làm sao phải tránh mặt như thế, làm như họ toàn kẻ xấu vậy:
" Chị đừng hiểu lầm, Cừu Địch ấy à, cũng đang làm chuyện cậu ấy thích thôi ... Chị xem đi." Cảnh Bảo Lỗi lấy di động ra, tìm kiếm mấy bức ảnh rồi đưa cho Đường Anh xem:
Trong ảnh là chàng trai đội mũ lông, mặc áo da cừu, đen hơn trước nhiều, phải nói là đen nhẻm luôn rồi, cười rất tươi, cười như thằng ngốc vậy khoe hàm răng trắng lóa, khung cảnh sau lưng là Cung điện Potala. Đường Anh nhìn vừa hâm mộ vừa kinh ngạc:" Sao cậu ta đi Tây Tạng rồi?"
" Đi mười mấy ngày rồi, lý tưởng của cậu ấy là đi khắp địa danh nổi tiếng, mở mang kiến thức. Mới hôm trước chúng tôi còn tụ tập ăn cơm, cậu ta đột nhiên nói muốn đi, hôm sau liền đeo ba lô đi luôn ... Lý tưởng của Tam Nhi là về quê xây nhà cưới vợ, mau chóng sinh ra Tiểu Tam Nhi, cho nên đi giúp đồng hương bán vật phẩm dùng trên xe hơi ... Chị xem, đây là ảnh Cừu Địch chụp trên Tuyết Sơn, đoán chừng là còn lâu mới về, cậu ấy nói muốn tới xem hồ Thanh Hải nữa." Cảnh Bảo Lỗi lại mở bức ảnh khác:
Đó là ảnh Cừu Địch đang ngồi bên đống lửa giữa trời tuyết, xa xa là rừng rậm nguyên thủy, Đường Anh hứng thú xem thêm mấy bức ảnh nữa, toàn là ảnh chụp nơi vắng bóng người, chẳng trách mà di động thường xuyên không liên lạc được.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bị cắt ngang, một cô gái mặc váy xòe nhiều tầng cầu kỳ kiểu Châu Âu cổ chạy tới gọi Cảnh Bảo Lỗi. Cảnh Bảo Lỗi ngại ngùng giới thiệu:" Chị Đường, đây là Tuệ Tuệ cộng sự mới của tôi, ngại quá, hôm khác nghỉ ngơi tôi mời chị."
Đường Anh trả lại di động, hai người vội vã quay về đại sảnh, đây là giờ cơm, chắc tới lúc biểu diễn. Đường Anh không đi vội, men theo tiếng nhạc du dương đi tới đại sảnh, cách tường kính, trong sảnh ăn trang trí phong cách Hy Lạp cổ, bóng người thấp thoáng, phần đông là người nước ngoài, thi thoảng thấy đôi tình lữ ghé tai thì thầm trò chuyện. Mé bên trái cách lối vào không xa chính là hai người trẻ tuổi đang biểu diễn, sân khấu nho nhỏ, ghi ta đeo vai đơn giản, đỉnh đầu là đèn màu, âm nhạc du dương cùng tiếng nỉ non khắp phòng.
Có ai còn nhớ.
Khi tình yêu tan biến.
Hết thảy đều chẳng còn ý nghĩa nữa.
Khi anh trở nên già hơn.
Anh vẫn sẽ ở bên em.
Không ngừng nhắc em rằng.
Anh yêu em nhường nào . .
Tiếng hát êm ái mà ngọt ngào, hai người nhìn nhau đắm đuối như đôi tình nhân, đó là bài Love of My Life nhưng biểu diễn theo phong cách khác. Đường Anh đứng ở trong góc rất lâu thi thoảng chạm ánh mắt với Cảnh Bảo Lỗi liền mỉm cười, cô nhận ra, chàng trai này thực sự yêu thích âm nhạc, cho dù tài năng giới hạn, không có cơ hội bước vào vũ đài lớn, nhưng cậu ta hạnh phúc trên sân khấu nhỏ chẳng có người xem này.
Lý tưởng luôn cần một sân khấu, dù dưới sân khấu đó không hề có tiếng vỗ tay.
Khách có lẽ nghe thấy tiếng hát đấy, nhưng chẳng ai chú ý cả, bọn họ vẫn cười nói ăn uống, chẳng nhìn lên sân khấu lấy một cái, nói gì tới tiếng vỗ tay. Có điều hôm nay đôi nam nữ trẻ đó có một thính giả trung thành, Đường Anh đứng cách không xa, nhẹ nhàng vỗ tay theo bài hát, đổi lại nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ.
Đường Anh lặng lẽ nhìn, lặng lẽ lắng nghe, tâm tư hòa vào bài hát, bởi dư âm của nó giống tiếng lòng của cô bây giờ.