Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 329 - Chương 163: Nhất Biệt Vô Âm Tín (3)

Chương 163: Nhất biệt vô âm tín (3) Chương 163: Nhất biệt vô âm tín (3)

Cái giọng oang oang của Bao Tiểu Tam truyền ra làm Đường Anh cũng nghe thấy, làm sao ngờ tên đó liên tưởng tới chuyện này. Tạ Kỷ Phong biến sắc mặt, quát:" Cậu nói bậy gì đấy, có tin tôi không trả đồng nào không?"

" Ấy, đừng đừng, tôi đang trông cậy vào số tiền này để cưới vợ đấy ... Giám đốc Tạ, tôi nhận được tin rồi, nói 100 vạn kia tới công ty rồi phải không?" Bao Tiểu Tam hỏi:

Tạ Kỷ Phong phải nuốt giận xuống:" Tới rồi, không thiếu phần của cậu đâu, tôi đang hỏi cậu ở đâu đấy?"

" Tôi hả? Thì đang làm ăn, công ty không giao việc cho chúng tôi làm, chẳng lẽ ngồi chơi không, miệng ăn núi lở mà ... À, cái đó hai đồng, cái này một đồng, mua năm tặng một ... Đợi chút nhé giám đốc Tạ, tôi đang bận tối mắt đây này, nói với anh rồi đấy, mau gửi tiền cho chúng tôi đi ... Không tặng cái đó được, những năm đồng ... Tôi bận lắm ... Thôi nhé!" Bao Tiểu Tam nói câu sau không liên quan tới câu trước, qua loa vài câu rồi cúp máy:

Tạ Kỳ Phong nghe mà đầu óc mù mờ, mất một lúc mới hiểu ra được, hắn bật cười:" Xem ra tôi và Bao Tiểu Tam giao lưu với nhau vẫn gặp chút vấn đề ... Cái tên này tự làm ăn rồi."

Hắn trả lại di động cho Đường Anh, lấy di động của mình ra, trực tiếp gọi điện cho Quản Thiên Kiều, liên lạc được ngay. Chỉ nói chuyện mười mấy phút là đã nắm được tới bảy tám phần đầu đuôi câu chuyện, hỏi mới biết là Quản Thiên Kiều đã về nhà rồi, hỏi tung tích mấy người khác thì cô nói không biết.

Nghe tới đó Tạ Kỷ Phong không khách khí nữa, nói thẳng:" Thiên Kiều, ngay cả với tôi mà cô cũng nói dối đấy à? Nên nhớ tôi dạy ra cô đấy, cô mỗi lần nói dối đều chậm lại một chút ... Nói lần nữa đi, rốt cuộc bọn họ đi đâu rồi? Nửa tháng trước tôi liên hệ với bọn họ mà không liên lạc được."

" Hì hì, giám đốc Tạ, chuyện này tôi không giúp gì được anh rồi, bọn họ thương lượng với nhau tranh thủ trước Tết kiếm một khoản tiền. Khi chúng tôi chia tay nhau, bọn họ còn chưa nghĩ ra làm cái gì, có điều bọn họ vẫn ở thủ đô thôi."

" Vậy vì sao tôi không liên lạc được với bọn họ."

Đầu bên kia Quản Thiên Kiều ngập ngừng thấy rõ:" Ừm, chuyện này, ừm ... Tôi nói anh không được giận đấy."

" Cô không nói tôi càng giận hơn."

" Hì hì, chúng tôi thương lượng với nhau, kết quả là, nên dừng lại đúng lúc. Cừu Địch nói, làm việc này càng lâu càng có nhiều điểm yếu nắm trong tay người ta, đừng để tới ngày nào đó bị giám đốc Tạ anh bán đứng ... Dù sao nghề này cũng không phải kế lâu dài, cho nên kiếm đường mưu sinh khác thôi."

" ..."

Đường Anh cũng nghe thấy rồi, không dám ho he gì cả. Tạ Kỷ Phong thì mặt lúc đó lúc trắng, không khó nhận ra, Quản Thiên Kiều còn chưa nói hết, nhưng ý tứ chung là người ta không tin vào nhân phẩm của anh. Hắn xin số điện thoại mới của ba người, viết vào giấy đưa Đường Anh, Đường Anh cảm thấy hơi tổn thương:" Bọn họ cố tình né tránh chúng ta sao? Chúng ta đối xử với họ không tệ cơ mà."

" Đây là vấn đề của nghề nghiệp, không phải vấn đề của chúng ta hay họ." Tạ Kỷ Phong gượng gạo giải thích:" Cái nghề này nói một cách thông tục chính là đi giữa lằn ranh bán đứng hoặc bị bán đứng, chẳng khác gì lừa đảo cả. Phàm người thông minh, có chút thành tích rồi đều lựa chọn rời bỏ."

" Vậy sau này không còn liên quan tới nhau nữa?" Đường Anh nghĩ tới sau này thành người xa lạ rất không muốn, đội ngũ nhỏ cô mới lập nên, giờ lại về con số không rồi:

" Xem cơ duyên đi, loại chuyện này không cưỡng cầu được đầu, với lại dù sao thì hiện giờ không có chuyện gì to tát, dùng tới họ cũng phí ... Cô có muốn biết họ lấy được 100 vạn thế nào không?" Tạ Kỷ Phong đổi chủ đề, nhớ lại lời Quản Thiên Kiều kể, hắn cảm khái vô cùng:" Chúng ta chỉ tìm ra được bề ngoài, mà không phải là chân tướng, còn bọn họ tuy cũng không tìm ra chân tướng, nhưng ít nhất cũng đoán ra được."

" Tôi không hiểu rốt cuộc sao Cừu Địch làm được, nhưng cậu ta thành công thuyết phục được Tiêu Lăng Nhạn lấy lui làm tiến, từ bỏ truy cứu chuyện tiết lộ bí mật. Kết quả là bước lùi này lại khiến cho Đồng Minh tiến lên một bước lớn ..."

" Tiêu Vân Phi đem công ty bên ngoài của ông ta sáp nhập vào Đồng Minh, trọng tổ Đồng Minh. Tiêu Vân Thanh cũng tiến hành các bước sáp nhập nhà máy của mình vào Đồng Minh ... Cuộc họp hội đồng quản trị cuối năm chọn ra chủ tịch mới là Tiêu Lăng Nhạn. Cô ta bỏ một cái cây nhưng được cả khu rừng, cái nhà đang chia năm sẻ bảy nhờ cô ta lại đoàn kết làm một. Hiện giờ chắc chắn uy tín của Tiêu Lăng Nhạn lên cao chưa từng có, mấy người chú của cô ta không bì được."

" Khoan đã!" Đường Anh thấy một chi tiết khó hiểu:" Anh nói là Cừu Địch thuyết phục được Tiêu Lăng Nhạn à, sao có thể? Bọn họ khác gì kẻ thù đâu, Tiêu Lăng Nhạn còn đòi dọa kiện Cáp Mạn, đủ thấy y làm chuyện quá đáng thế nào?"

" Chi tiết thì chỉ hai người họ mới biết thôi, nhưng phàm là con người thì đều có điểm yếu, có lẽ Cừu Địch tìm ra được điểm yếu lớn nhất của Tiêu Lăng Nhạn ... Chàng trai đó không đơn giản, làm tốt lắm, nếu chỉ chăm chăm nhắm vào tiền, khả năng cậu ta chẳng được gì ... Nhưng chính bọn họ cũng lấy lui làm tiến, giúp Tiêu Lăng Nhạn xử lý một việc lớn hóa can qua thành bạch ngọc, đẹp cả đôi đường, nên thu hoạch lớn." Tạ Kỷ Phong cảm khái:" Làm tôi nhớ chuyện Kỳ Liên Bảo cùng với nhà tên ngốc ở trấn Truân Binh ... Chàng trai ấy nhìn qua thì không từ thủ đoạn, đến cuối cùng giải quyết mọi chuyện rất có tình nghĩa ... còn điều gì đó tôi chưa nắm bắt hết được!"

Dù nói thế nào thì Đường Anh không cách nào tưởng tượng được, làm sao cô gái cao ngạo, khắc bạc, toan tính như Tiêu Lăng Nhạn lại nghe theo Cừu Địch, đưa ra nhượng bộ lớn như thế. Bảo sao Tiêu Lăng Nhạn còn gửi cả thiếp mời đám cưới nữa ... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đặc sắc thế nào, làm Đường Anh hối hận vì đã đi qua sớm.
Bình Luận (0)
Comment