Chương 162: Nhất biệt vô âm tín (2)
Chương 162: Nhất biệt vô âm tín (2)
" Đúng là tuổi trẻ tài cao, chủ quản Đường, trừ giám đốc Tạ mấy năm trước làm mấy vụ chấn động cả giới ra thì phải tính tới cô đấy." Lý Tằng Hoa không tiếc lời tán dương:
" Đúng thế, tôi thấy chủ quản Đường sớm muộn gì cũng ngồi vào cái ghế phó giám đốc thôi." Lữ Thiên Tư chẳng để ý Đường Anh không thoải mái, tỏ ra hết sức vui vẻ, nói nhỏ:" Nói cho cô biết một tin nhé, chủ quản Đường ... Cô lại phải mời khách rồi, tiền về rồi đấy."
" Tiền gì thế, có tiền thưởng cuối năm rồi cơ mà?" Đường Anh ngơ ngác:
" Cô lại giả vờ rồi, nhất định muốn tôi bóc trần sao?" Lữ Thiên Tư vẫn cười nói, lòng thầm mắng, úi nhìn kìa, giả vờ khéo chưa, suýt nữa thì mình cũng bị lừa rồi, trước kia cô bé này lúc nào cũng nghiêm túc, không biết thay đổi từ khi nào:
" Bóc trần cái gì?" Đường Anh càng mù mờ:
" 100 vạn của Khoa kỹ Đồng Minh sáng nay tới rồi đấy." Lữ Thiên Tư thay Tạ Kỷ Phong quản lý chuyện thường nhật ở công ty, sổ sách kế toán đều báo cô ta trước tiên:
" Ồ khoản tiền đó tới lâu rồi cơ mà?"
" Không phải, tôi nói tới 100 vạn hôm nay mới tới cơ ... Hả, đừng nói là ngay cả cô cũng không biết nhé, vụ này do cô nhận cơ mà."
" Á, phải rồi ..." Đường Anh sực nhớ ra, còn một khoản 100 vạn nữa chưa được thanh toán, có lẽ nào ... tức thì niềm vui cực lớn ập tới làm người ta muốn choáng váng, cô phải vịn tay vào tường để không ngã xuống, hưng phấn chạy ngay lên lầu, được nửa chừng mới nhớ ra có người đi cùng, cúi xuống nói lớn:" Nhất định sẽ mời ..."
Cô chạy một mạch tới phòng tài vụ, vừa hỏi một cái quả nhiên là Đồng Minh lại lần nữa lại gửi tiền tới, hưng phấn vô cùng, lén nắm chặt tay cắn răng không hét lên. Vội vàng trở về văn phòng, Đường Anh hai tay che mặt, giậm chân liên hồi, cười trộm một mình.
Người cô như quả bóng bơm căng vậy, nếu không chia sẻ với người khác, cô sợ người mình nổ tung mất, Đường Anh tới bàn làm việc mở liền bốn cửa sổ QQ, đem tin vui này truyền đi.
Cô chẳng rõ lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có điều cô biết bốn người Quản Thiên Kiều, Cừu Địch căn bản không rời khỏi Hàng Châu, ở lại một thời gian rất dài rồi mới đi, ai mà ngờ được chuyện đã chìm xuống hơn nửa tháng rồi lại có miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống như thế.
Phải rồi, Đường Anh lục lọi văn kiện trên bàn, có một cái phong bì lớn, đó là thiếp mời hôn lễ mà Tiêu Lăng Nhạn gửi tới không lâu trước đó. Khi ấy cô không để ý lắm, coi người ta mời theo phép lịch sự, bây giờ rút ra xem ngày tháng, chính là Tết Dương, còn mấy ngày nữa thôi, chẳng lẽ mấy người đó đi tham gia hôn lễ rồi?
Cô hết sức tò mò, với sự keo kiệt tính toán của Tiêu Lăng Nhạn, làm sao lại chịu trả 100 vạn chứ?"
Sự tò mò này không cách nào thỏa mãn được, vì nhân viên điều tra thương vụ thuê bên ngoài không do công ty quản lý, họ và bốn người đó biến mất liên lạc gần tháng rồi. Lúc này Đường Anh không sao kiềm chế được mong muốn cấp thiết muốn cùng họ nói chuyện, gửi tin QQ quá chậm, cô lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại thì Tạ Kỷ Phong đã gọi tới trước.
Ồ, lãnh đạo sắp tới công ty, an bài tiếp nhận một hợp đồng, đợi ký tên hồi đáp, cô liên hệ với đối phương qua QQ, rất nhanh chuyển tới một bản hợp đồng, chính thức xác định suy đoán của cô. Đúng thế bên A là Khoa kỹ Đồng Minh, có yêu cầu ủy thác bên B công ty điều tra Thương vụ Cáp Mạn liên quan tới các phương diện điều tra thương vụ, tư vấn, an toàn thông tin, đề phòng nguy hiểm, vân vân...
Hợp đồng chẳng là chỉ là một tờ giấy, đó chỉ là thứ để hợp thức hóa thu chi đưa vào sổ sách thôi, còn rốt cuộc đã làm gì cho đối phương thì chỉ hai bên mới biết được.
Hợp đồng in xong thì Tạ Kỷ Phong cũng tới nơi, hắn gọi Đường Anh vào văn phòng ít khi tới, treo áo khoác lên, mồm liên tục nói mùa đông hôm nay thật lạnh, lạnh tới mức làm cơ mặt hắn đông cứng rồi, nếu không cô nhất định sẽ thấy được gương mặt kinh ngạc của hắn. Tạ Kỷ Phong muốn xem hợp đồng, lướt qua một lượt, chính là loại hợp đồng soạn thảo chung chung trong nghề này, lên mạng cũng có thể tải về được, chẳng có gì chú ý, hắn ký ngay, bảo cô gửi đi. Phần còn lại thì chinh Đường Anh cũng không trả lời được, Tạ Kỷ Phong thắc mắc:" Quái lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
" Tôi cũng không rõ." Đường Anh giải thích, sau khi từ Tiêu Sơn về, mấy người kia chơi trò mất tích, điện thoại không liên lạc được, nhân viên điều tra thương vụ thuê ngoài sẽ không chủ động liên hệ với công ty, đây là quy định bất thành văn:
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, Tạ Kỷ Phong không thoải mái với tình trạng mù thông tin này, hắn hưng phấn, tò mò cũng gập từng ngón tay tính:" Bảo Đảo - Vũ Hán bị Đồng Minh sắp nhập, sau đó lại tới Bác Sĩ - Phúc Kiến và Đồng Minh nhập cổ phần chéo vào đối phương, bọn họ gần như kết thành một thể rồi, sao có thể làm được điều ấy chứ?"
" Có nói xem liệu có liên quan tới mấy người đó không? Sáng nay tôi nhận được điện thoại của Tôn Xương Cam, ông ấy nói sẽ tới Bắc Kinh cám ơn tôi ... Lại còn cả đích thân Tiêu Lăng Nhạn gọi điện mời tôi tham gia hôn lễ ... Làm tôi chỉ biết cười vâng dạ như thằng ngốc, quan hệ hai bên tốt thế từ bao giờ?"
Đường Anh có hơi ngại ngùng:" Giám đốc Tạ, tôi thực sự không biết gì, anh cũng biết mấy chàng trai đó đấy, có vài lời không tiện nói."
" Cũng phải thôi ..." Chuyện ngoài dự liệu một cách cực đoan này khiến Tạ Kỷ Phong cực kỳ muốn liên hệ với mấy chàng trai kia:
Đúng lúc này di động của Đường Anh reo, cô vừa nhìn một cái liền vui vẻ:" Giám đốc Tạ, anh xem này, Bao Tiểu Tam gọi điện tới đấy, nhất định là đòi tiền rồi."
" Ha ha ha, đúng thế, anh chàng này có thiên phú đòi tiền, tôi thật muốn tuyển vào công ty, chuyên đi đòi hợp đồng khó thanh toán của chúng ta ... Đưa tôi nghe cho." Tạ Kỷ Phong lấy di động của Đường Anh, nhận máy vui vẻ hỏi:" A lô Tam Nhi, cậu ở đâu đó?"
" Hả? Tôi gọi điện cho chị Đường Anh mà, sao anh lại nhận máy? Chà, qua trưa rồi mà hai người còn chưa rời giường sao. Giám đốc Tạ, anh chú ý sức khỏe chứ ... Mà kể cũng khó cho anh nhỉ, chị ấy xinh đẹp như thế, lại ở tuổi nhu cầu cao ..."