Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 327 - Chương 161: Nhất Biệt Vô Âm Tín (1)

Chương 161: Nhất biệt vô âm tín (1) Chương 161: Nhất biệt vô âm tín (1)

Hơn nửa tháng sau ...

Đã gần Tết Dương rồi, bất kể là công ty hay là đơn vị, gần như là đều bắt đầu lòng người hoảng loạn, ở trong bất kỳ một tòa nhà văn phòng, từ sắc mặt nhân viên ra vào là có thể nhìn thấy được năng lực kinh tế của công ty, sắc mặt tốt xấu liên quan tới công ty làm ăn lời hay lỗ, công ty lời lỗ thì lại ảnh hưởng tới phong bao đỏ lớn hay nhỏ vào cuối nắm, nhìn chung ấy à, phong bao đỏ chẳng bao giờ là đủ lớn hết.

Tầng sáu tòa nhà Bảo Long có một khu ẩm thực nho nhỏ, đã tới giờ ăn trưa, quán mỳ sợi cung cấp bữa trưa và cơm suất cho nhân viên văn phòng là nơi yêu thích nhất ở nơi này, có cả cửa hàng đồ ăn Hàn, Nhật đấy, nhưng đắt lắm, không phải số đông chi tiêu được.

Tuy thời gian ăn cơm giữa các công ty xê xích nhau, thế nhưng đề tài lại đồng nhất, công ty này thảo luận tiền thưởng cuối năm của công ty kia là bao nhiêu, nếu không cùng một công ty mà ngồi cùng nhau thì khó tránh khỏi việc lấy ra so sánh. Bất kể là thất vọng hay hâm mộ, đều viết rõ lên mặt.

Dù sao thì năm nào cũng thế, người không được thỏa nguyện luôn chiếm tám chín phần. Ngồi ở một góc gần cửa sổ là hai vị chủ quản của công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn, Lữ Thiên Tư và Lý Tằng Hoa, hai người thấp giọng thì thầm gì đó. Một người quen ở công ty trên lầu bê khay ăn đi tới chỗ trống bên cạnh bọn họ, đó là chàng trai tuổi chừng ba mươi rồi, trông cũng khá phong độ, cười nói:" Anh Lý, chị Lữ, đừng thì thầm như thế, làm tôi trông thấy lại hâm mộ."

Lý Tằng Hoa ngẩng đầu lên, cười nói:" Chúng tôi làm sao mà so được với người quảng cáo qua điện thoại các anh."

" Ôi anh đừng nhắc tới nữa, cái nghề này bây giờ chẳng ngon ăn nữa rồi, chúng tôi gọi điện thoại tới, mười người thì có tám coi chúng tôi là lừa đảo nên cúp máy ngay ... Năm nay người cục công thương tới kiểm tra chúng tôi cả chục lần rồi." Nam tử kia tham vãn kể lể, nói doanh thu còn chẳng bằng chi phí điện thoại, đem so với công ty điều tra thương vụ thần bí, tất nhiên là kém xa:

Lữ Thiên Tư thở dài:" Ôi như nhau cả thôi, tốt sao được mà tốt, thu nhập của chúng tôi năm nay xem chừng cũng thảm lắm."

" Không thể nào, tôi có nghe được tin đồn, năm nay công ty chị làm mấy vụ lớn, riêng tiền phần trăm cũng phải kiếm cả mớ chứ?" Nam tử kia không tin, cùng một tòa nhà mà, nhiều cách tin đồn truyền đi lắm:

" Đúng là có thật, là vụ lớn tới gần 500 vạn, vừa xong chúng tôi cũng nói tới chuyện đó đấy." Lý Tằng Hoa thừa nhận, vẻ mặt không phù hợp với thông tin nói ra:

Lữ Thiên Tư uể oải nói thêm:" Có điều không phải do chúng tôi tiếp nhận?"

" Oa là ai thế, nói cho tôi sùng bái với:" Nam tử kia bất ngờ lắm:

Lý Tằng Hoa hất đầu về vị trí khác, nam tử kia nhìn theo liền thấy một mỹ ngồi ăn cơm một mình bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời hơi gắt, làm hình bóng cô có phần mờ đảo, đang vừa ăn chăm chú xem cuốn sách khá dày. Trên chiếc mũi cao đẹp là cặp kính không gọng mảnh mai, mái tóc đuôi sam đơn giản, vài sợi tóc đen che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp, mê đắm lòng người. Tuy không quen biết mấy, nhưng người ta là mỹ nữ nổi tiếng trong tòa nhà này, nên ít nhiều hắn vẫn biết ít thông tin, hạ thấp giọng xuống:" Đường Anh à? Không phải chứ, không phải cô ấy là người vùng ngoài tới sao? Làm cái nghề này hai vị mới là bậc nguyên lão, làm quan hệ lại kém cô ấy được cơ chứ?"

" Thì thế, chúng tôi cũng đang hoang mang về chuyện này đây, cô ấy kiếm đâu ra hai vụ lớn như thế chứ?" Lý Tằng Hoa có hơi bực bội, trước kia công ty có vụ làm ăn lớn nào chẳng qua tay hắn hoặc Lữ Thiên Tư, vậy mà đột nhiên giờ hai vụ vượt bậc lại rơi vào tay người mới, trong lòng không khỏi liên tường tới vài chuyện không hay ho gì, nhưng trước mặt người ngoài không muốn nói ra:

" Hôm nay chúng tôi vừa thu được khoản thanh toán 100 vạn, chính là công ty này Khoa kỹ Đồng Minh." Lữ Thiên Tư đưa di động ra cho nam tử kia xem, trên đó đăng tin Đồng Minh và Bác Sĩ - Phúc Kiến sáp nhập, cảm khái:" Làm chân chạy cho loại công ty lớn này, người ta tùy tiện ký một cái cũng là mấy chục vạn cả trăm vạn rồi, chuyện tốt như thế mà đều để chủ quản Đường gặp được."

" Ghê gớm thật đấy, tiền này là thuần lợi nhận rồi, không biết cô ấy làm gì cho họ?" Nam tử kia tặc lưỡi hâm mộ liên hồi, nhưng vừa hỏi ra thì hai vị chủ quản đều cúi đầu ăn tiếp, hắn sực tỉnh nhắc tới cấm kỵ trong nghề của người ta rồi, nói một câu xin lỗi, người ta chẳng thể nào nói cho anh biết. Hắn liền chuyển đề tài:" Hay là nhờ hai anh chị giúp một tay, tôi đây ba mươi mốt tuổi chưa vợ, làm mối giới thiệu tôi với cô ấy được không?"

" Biến biến biến, cái thủ đô này không có tiền thì không có nhân quyền, bao gồm cả quyền tán gái." Lý Tằng Hoa nói đùa:

Lữ Thiên Tư là nhân viên lâu năm nhất của Cáp Mạn, cũng làm việc trong tòa nhà này lâu rồi, biết người làm việc ở đây thay đổi như đèn kéo quân ấy, cô nói:" Không phải tôi chê bai gì cậu đâu, tôi thấy cậu đi làm mấy năm rồi vẫn còn chen chúc trên xe bus, thế thì làm sao kiếm được bạn gái ở đất này? Ít nhất thì cũng phải đổi bộ trang phục khác đi chứ, ngay cả tôi còn chê cậu, khỏi nói tới cô bé đó ... Người ta hết giờ làm lái Audi đấy, cậu chạy bộ theo người ta tỏ tình à?"

Một câu nói thôi đã chặn hết mọi cơ hội rồi, nam tử kia cũng chỉ biết cười chán nản, nói ăn cơm cùng nhà giàu tổn thương tự tôn quá, sau này không ngồi cùng bàn với họ nữa.

Giờ cơm trưa trôi qua rất nhanh, khi Đường Anh gấp sách đứng dậy rời đi, vừa vặn gặp phải Lữ Thiên Tư và Lý Tằng Hoa chậm lại một bước đợi cô. Hai vị tiền bối đó làm như là cuộc gặp tình cờ, mời đi bằng cầu thang bộ lên lầu cho tiêu cơm.

Trên đường đi Lữ Thiên Tư hết sức thân thiết khoác tay Đường An, hỏi thăm đủ chuyện làm Đường Anh cảm thấy rất không quen. Từ khi cô liên tiếp nhận được hai vụ lớn, cô không chỉ một lần gặp phải sự quan tâm mang tính thăm dò thế này.
Bình Luận (0)
Comment