Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 326 - Chương 160: Nụ Cười Đầy Nước Mắt (4)

Chương 160: Nụ cười đầy nước mắt (4) Chương 160: Nụ cười đầy nước mắt (4)

" Tại anh, tất cả là tại anh, anh nói với anh ấy cái gì?" Tiêu Lăng Nhạn như nổi điên, phát hiện bộ mặt đáng ghét của Cừu Địch, chĩa mũi giáo vào phía y, tóm ngay lấy cổ áo lắc liên hồi:

" Khoan khoan, chuyện này tôi có thể giải quyết, hắn còn chưa đi, vẫn kịp mà ... Tôi trịnh trọng hỏi cô một câu, không được nói dối." Cừu Địch không để ý bị tóm cổ, hết sức nghiêm nghị nói:

Tiêu Lăng Nhạn nới tay:" Hỏi cái gì?"

" Tôi hỏi cô, có phải thực sự thích hắn ... Thôi được rồi, nói thẳng nhé, có muốn cùng hắn lăn lên giường, sinh con không?" Cừu Địch đổi sang giọng điệu Tiểu Tam, giao lưu kiểu này đỡ tốn thời gian, trước khi Tiêu Lăng Nhạn kịp lên cơn liền chặn họng:" Đúng thì tôi giúp cô đuổi theo bắt hắn về, không thì để hắn cút xéo."

Quản Thiên Kiều muốn đi nhanh tới sân bay lắm, nhưng cười đau cả bụng, đi nhanh không nổi. Tiêu Lăng Nhạn mặt đỏ như máu:" Đúng thì sao, không gả cho anh ấy thì gả cho thứ xấu xa anh à? Cuộc đời này không có nhiều người tốt, nhưng anh ấy chắc chắn là một trong số đó."

" Đừng đem tôi ra so sánh, tôi hỏi cô, tình cảm của hắn với cô thế nào?"

" Tôi ... Tôi làm sao mà biết được."

Mình ngốc rồi, em gái này chắc cũng loại không kinh nghiệm yêu đương nốt, cứ nghĩ tới cảnh anh chàng huấn luyện viên điển trai cao lớn bị em gái này đánh cho thành bộ dạng thái giám là đủ biết. Cừu Địch gãi đầu, lại phải thay đổi cách nói chuyện:" Thổ lộ tình cảm chưa? Thôi, khỏi đáp, chắc là chưa rồi ... Tôi đoán Chúc Sĩ Bình cũng thế nốt. Thế này đi, nếu cô tỏ tình với Chúc Sĩ Bình, cô thấy tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"

Tiêu Lăng Nhạn im re, chuyện này còn khiến cô khó xử hơn cả xin lỗi người ta.

Quản Thiên Kiều không đành lòng, mắng:" Cừu Địch, đừng đùa nữa, còn thấy chưa đủ à? Nghiêm túc đi!"

" Đang nghiêm túc đây, không phải ca này khó sao? Cô giỏi sao không nói, à kinh nghiệm yêu đương của chắc chả hơn gì ..." Cừu Địch thực sự không đùa:" Tiêu Lăng Nhạn, nghe tôi nói đây, cô không phải tổng giám đốc Tiêu, chúng ta là bạn đúng không, là bạn thì cô phải tin tôi ... Hôm nay dù sao cũng nhận sai rồi, rơi nước mắt rồi, mất mặt rồi, công ty dâng cho người ta rồi, còn gì mà mất?"

" Cô nói đi, thể diện và bạn trai cái nào quan trọng hơn, hắn vì chuyện của nhà cô mà chịu đựng bao nhiêu năm, tôi nghĩ đủ mọi cách mà không thăm dò được chút tin tức nào từ miệng hắn, người này mà cưới về là một lòng một dạ với cô."

Đùng một cái nói tới chuyện cưới gả rồi, đang lúc cấp thiết, Quản Thiêu Kiều không tính sổ với Cừu Địch nữa. Tiêu Lăng Nhạn cũng bị chuyện đột ngột làm sốc không nhẹ, bất giác bị cuốn vào tiết tấu của Cừu Địch:" Có được không?"

" Thì phải thử mới biết, như chúng ta trước kia, sao có thể ngờ được một ngày tôi thành bạn với phú chị như cô, dù giờ cô nghèo rồi ..." Cừu Địch xúi bẩy:" Cô không cần nói gì hết, gặp mặt một cái là nhào vào lòng hắn ... Nói gì à? Nói gì cũng được, không cần qua suy nghĩ làm gì, thế mới chân thành, muốn gì nói nấy, dù sao chuyện nam nữ đều như thế cả thôi ... Cô ngốc nghếch một chút thì hắn ta mới thích cô, cô khôn ngoan quá chỉ làm người ta sợ thôi."

" Đừng xấu hổ, chuyện này thì có gì đâu mà xấu hổ, tương lai cưới hắn về rồi, chẳng phải muốn làm gì thì làm sao? ... Ài cô đỏ mặt cái gì chứ, chúng tôi làm đội ngũ bạn bè thân thích của cô, kiên quyết ủng hộ cô."

Suốt dọc đường Tiêu Lăng Nhạn bị Cừu Địch đầu độc, không để ý từ lúc nào Quản Thiên Kiều phát huy bản lĩnh đua xe của mình, tỉnh ra thì đã tới sân bay rồi. Xe đỗ lại ở đại sảnh gần như ngay lập tức nhìn thấy Chúc Sĩ Bình, anh chàng đó vẫn còn do dự đứng ở cửa nhìn xa.

Tới thời khắc quan trọng rồi, Tiêu Lăng Nhạn lại quá căng thẳng, Cừu Địch đưa tay về phía Quản Thiên Kiều đánh mắt, Quản Thiên Kiều hiểu ý đưa chai nước hoa cho y. Cừu Địch gọi một tiếng, Tiêu Lăng Nhạn vừa quay sang thì y đưa chai nước hoa ra xì một phát.

" Á!" Một tiếng chói tai, Tiêu Lăng Nhạn nước mắt đầm đìa, nhắm tịt mắt lại hét lên:" Cừu Địch, tôi chém chết anh!"

" Chém sau đi, thừa lúc nước mắt dư dả đi mau, nam nhân mãi mãi không nỡ để cô gái mình yêu thương phải khóc ... Đi mau, thời khắc theo đuổi hạnh phúc tới rồi." Cừu Địch mở cửa xe đẩy Tiêu Lăng Nhạn xuống:

Thế là trong mắt Chúc Sĩ Bình xuất hiện một cảnh như thế, Tiêu Lăng Nhạn lau nước mắt hô to "Sĩ Bình" chạy về phía hắn. Dáng vẻ đau khổ đó, âm thanh cảm động lòng người đó, gương mặt chan chứa nước mắt đó tức thì làm Chúc Sĩ Bình tan chảy, hắn bất giác giang tay ra, hai người ôm lấy nhau. Trong tích tắc Chúc Sĩ Bình cũng phải bỏ kính mắt, bắt đầu lau nước mắt rồi.

Cừu Địch nhìn thấy Tiêu Lăng Nhạn tức giận đấm ngực Chúc Sĩ Bình, Chúc Sĩ Bình an ủi cô, hai người dùng phương thức của họ thổ lộ tình cảm của mình. Có lẽ khi con người ta "không có gì cả", chính là lúc có thể tìm thấy chân tình, hai người đó đứng trước đại sảnh tấp nập người qua lại, ôm chặt lấy nhau, hôn nhau say đắm như không có ai bên cạnh.

" Oa, cuối cùng anh cũng làm được một chuyện giống con người." Quản Thiên Kiều chống tay lên vai Cừu Địch hơi nhoài người tới nhìn cặp đôi hạnh phúc kia, y, trong lòng nhẹ nhõm, dù cô chẳng ngại làm việc xấu, nói cho cùng thì làm việc tốt vẫn khiến người ta dễ chịu hơn:

Cừu Địch quay sang, khuôn mặt Quản Thiên Kiều mang theo một mùi hương thoang thoảng, cánh môi xinh xinh he hé gần trong gang tấc, trái tim cũng rung lên từng hồi, cô khô ran, không kìm lòng được gọi: " Kiều ...

Ai ngờ Quản Thiên Kiều không cho y kịp nói, nắm đầu y xoay đi:" Đừng nói gì cả, nghe anh lừa gạt con gái nhà người ta suốt dọc đường, tôi khó mà tin lời anh được lúc này! ... Xem đi, anh dạy người ta thế đấy, hạnh phúc mỹ hảo gì chứ, toàn diễn kịch thôi, tôi chẳng dại mắc lừa."

Cừu Địch cười khổ, đúng là mang tiếng, ai ngờ Tiêu Lăng Nhạn đang hôn cuồng nhiệt còn rảnh rỗi phẩy tay với bọn họ, ý là, hai người xéo cho mau đừng tới phá đám!

Y có chút giận dỗi quay đầu đi, vừa rồi không phải định thổ lộ gì, chỉ là nhất thời cảm xúc dâng lên gọi tên cô thôi, thế mà dội ngay chậu nước lạnh, có chàng trai nào không khó chịu.

Đang hậm hực thì cảm thấy sau lưng của mình có một cảm giác kỳ dị, loại cảm giác đàn hồi mà lại mềm mại tuyệt vời, Quản Thiên Kiều đặt cằm lên vai, thân thể áp nhẹ vào lưng y, mắt chăm chú hướng về cặp đôi hạnh phúc phía trước, giọng nhẹ như hơi thở: " Cứ để như vậy đi."

Lời này có nhiều hàm ý, Cừu Địch không truy cứu nữa, khẽ đáp: " Ừ!"

Không lâu sau hai người lui ra khỏi sân bay, đợi Ngô Hiểu Tuyền tới nơi đem đồ của Tiêu Lăng Nhạn đưa cho cô ta, Ngô Hiểu Tuyền kinh hãi thiếu chút nữa báo cảnh sát. Hai người không giải thích gì, chỉ phương hướng, khi Ngô Hiểu Tuyền vội vàng chạy lên lầu, cảnh tượng hạnh phúc tự nhiên đó khiến cô quên ưu phiền.

Cũng không thể nói là toàn diễn kịch như Quản Thiên Kiều đánh giá, ngày hôm đó Chúc Sĩ Bình và Tiêu Lăng Nhạn cùng ra nước ngoài, không bao lâu sau có tin vui sắp kết hôn. Vui càng thêm vui là Khoa kỹ Đồng Minh công khai tuyên bố thu mua Quang học Bảo Đảo, hai nhà gộp thành một, báo chí ra sức tuyên truyền chuyện này, một công ty gia đình trải qua quá trình sáng nghiệp gian khổ, cuối cùng bước ra thế giới.

Cuộc đời như vở kịch, nhưng kịch là từ cuộc đời, sau sóng gió gập ghềnh, thế nào cũng quay về yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment