Chương 159: Nụ cười đầy nước mắt (3)
Chương 159: Nụ cười đầy nước mắt (3)
Tiêu Lăng Nhạn đi rồi, Tiêu Quảng Bằng vẫn đứng ngây ra bên đường lau nước mắt, bà Tiêu lén lút tới bên con trai, lấy đi cái va ly, mở ra xem bên trong là cái gì ... Có ảnh đại thọ ông cụ năm 86 tuổi, có ảnh năm sáu thế hệ đồng đường, có ảnh đám anh chị em mười mấy người gầy gò như ăn mày, nụ cười ai cũng rạng rỡ.
" Mẹ, chị đi rồi, còn bán cả nhà lẫn xe để trả lương tháng này cho công nhân ... Mẹ, chị ấy sống không dễ dàng gì, bác cả con cũng thế, bệnh tật còn cố chống đỡ công ty ... Cha con thì âm thầm phá hoại, con thì chẳng làm gì, chỉ nhận lương quấy rối ..." Tiêu Quảng Bằng hối hận vô cùng:
" Ài, đều tại lão già khốn kiếp đó gây nghiệt." Bà Tiêu nắm tay con trai, lòng hết sức nặng nề nhìn theo bóng dáng Tiêu Lăng Nhạn:
Hình bóng hai mẹ con đó vừa biến mất, từ bên đường một cái xe đi ra, lái ra khỏi tiểu khu. Đi được một quãng không xa đỗ lại bên đường, Tiêu Lăng Nhạn đang một mình đi bộ mở cửa xe, lau nước mắt đi lên.
Lái xe là Quản Thiên Kiều, Cừu Địch ngồi ở ghế phụ lái, nhìn Tiêu Lăng Nhạn lên xe rồi vẫn còn khóc, y lại cười toét cả miệng:" Ấy, nhập vai rồi phải không? Tôi đã nói với cô rồi, con người ta ấy mà cùng hưởng phúc thì khó, chia sẻ hoạn nạn thì dễ, có hoạn nạn mới thấy được chân tình."
Tiêu Lăng Nhạn vẫn khóc tới không kìm được, cứ ngỡ biến giả thành thật rồi, ai ngờ cô tức giận mắng:" Bớt lải nhải đi, anh phun cái gì vào mắt tôi, làm tôi chảy nước mắt tới tận bây giờ."
Quản Thiên Kiều phì cười, Cừu Địch lấy chai nước khoáng đưa tới:" Lau qua đi, cho loảng chút, có gì đâu thuốc nhỏ mắt ấy mà, rửa đi là hết ... Cùng lắm trông đỏ chút thôi ..."
Tiêu Lăng Nhạn rửa mắt rồi, nhưng vẫn không sao ngừng khóc hoàn toàn, thi thoảng vẫn phát ra tiếng nấc nhỏ, đúng thế, có lẽ cô thực sự nhập vai rồi, vừa rồi nghĩ tới đứa em trai đáng thương, vì sợ cô thương tâm mà cố gắng làm ra vẻ kiên cường, lại không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Cừu Địch ngồi trên quay hẳn người xuống dưới, cực kỳ vô duyên xen vào:" Này, cô có chắc đây là hiệu quả của thuốc nhỏ mắt không đấy, không có chút thành phần cảm động nào trong đó à?"
" Cút!" Tiêu Lăng Nhạn hét lên, trước mặt thứ khốn kiếp này cô chết cũng không chịu thừa nhận:
Quản Thiên Kiều cười khúc khích nãy giờ, chỉ cần có mấy tên này ở bên cạnh, chẳng ai tâm cảnh bình tĩnh được. Xe đi qua hai con phố, Quản Thiên Kiều nhắc nhở:" Này, giám đốc Tiêu, cô định đi đâu bây giờ? Hôm nay chúng tôi đi rồi, còn có hai người nữa đang đợi ở ga tàu cao tốc."
Nhớ ra chuyện này, Tiêu Lăng Nhạn muốn khóc thật, hoảng hốt kêu lên:" Chết rồi, sao tôi lại nghe anh làm bậy chứ, mang theo có mỗi cuốn hộ chiếu thôi, đến bộ quần áo còn không có."
Cừu Địch nói dễ như không:" Có sao, làm một chuyến du lịch bụi, nói đi là đi thôi, nghĩ nhiều làm gì."
" Tôi nói này, giờ tôi giao hết ra rồi, chẳng may đại hội cổ đông tháng sau, nhà chú tôi độc chiếm công ty, chẳng phải tôi thành đứa ngốc sao?" Tiêu Lăng Nhạn ngả người tới bám vào ghế ngồi phía trước nói:
" Hôm qua chúng ta đã phân tích chán chê rồi, sao có khả năng đó."
" Chẳng may biến thành sự thực thì sao?"
" Chỉ có thể than nhân tính bản ác thôi, chẳng còn chút thành phần lương thiện nào ... Khi đó cô có thể thẳng tay cắn xé bọn họ." Cừu Địch cũng chịu, tới mức đó rồi trừ ngồi trố mắt ra nhìn, hẳn là không còn cách nào khác:
Á á á ... Cừu Địch nghiến răng kêu lên, Quản Thiên Kiều liếc mắt nhìn ra gương chiếu hậu, phát hiện Tiêu Lăng Nhạn nhéo tay y, cô chẳng bênh, đáng đời lắm. Tiêu Lăng Nhạn hét lên:" Vậy thì anh đợi đó, nếu tôi mất hết thì anh một xu cũng không có đâu."
Cừu Địch đưa tay làm động tác che nước bọt bắn vào mặt:" Cô hứa suông nhiều lắm rồi, tôi chẳng hi vọng gì."
Câu này kích thích Tiêu Lăng Nhạn không nhẹ, cho dù chuyện này khiến cô cảm động, nhưng bản mặt đáng ghét của Cừu Địch khiến cô kích động muốn đấm cho y một phát vào mặt. Lần nữa nhéo tay y, đang định cho một bài học thì điện thoại chợt tới, cô quay lại kiểm tra máy thì ra là Ngô Hiểu Tuyền gọi, vừa nhận máy một cái liền giật mình, vội vàng thúc giục Quản Thiên Kiều:" Mau, mau, tới sân bay đi!"
Cừu Địch cả kinh hỏi:" Có chuyện gì thế?"
Tiêu Lăng Nhạn thoáng cái không còn chút bi thương nào, chuyển sang hệ sư tử hung bạo rồi:" Anh nói gì với Chúc Sĩ Bình? Anh ấy để lại thư từ chức đi rồi, giờ đã tới sân bay, Ngô Hiểu Tuyền đang đuổi theo ... Tôi nói cho anh biết, anh ấy là cốt cán kỹ thuật do cha tôi mời về, Đồng Minh thiếu ai chứ không thể thiếu anh ấy."
Thôi hỏng rồi, dọa nhân vật quan trọng chạy mất rồi, Cừu Địch vội hỏi đầu đuôi, té ra là sáng hôm nay Chu Chân Y mới phát hiện không thấy Chúc Sĩ Bình đâu, tới văn phòng tìm chỉ thấy lá thư từ chức. Vừa rồi Ngô Hiểu Tuyền gửi ảnh cho Tiêu Lăng Nhạn, chụp lá thư từ chức đó, Tiêu Lăng Nhạn xem thư, ứa nước mắt chửi mắng:" Đồ vô lương tâm, coi như tôi nhìn nhầm anh ... Vô sỉ ..."
Chửi mắng như có thù giết cha vậy, khuôn mặt hết sức đáng sợ, Cừu Địch không kìm được tò mò, lấy điện thoại của Tiêu Lăng Nhạn xem. ... Tôi ở lại Đồng Minh là vì báo đáp ơn tri ngộ của chủ tịch, có điều ở lại càng lâu, tôi càng cảm thấy tâm thái này trở thành gánh nặng tâm lý của tôi, vì tôi làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm và nguyên tắc ... Tôi biết tình cảm của em giành cho tôi, tôi cũng biết chúng ta không thể vượt qua được ngăn cách ... Đã không thể yêu nhau thì chẳng cần vì nhau giữ gìn, dù sao đây là thế giới hiện thực, không phải là cung điện trong cổ tích ...
" Đồ khốn kiếp, thứ tuyệt tình . ." Tiêu Lăng Nhạn nghiến răng nghiến lợi, đấm xe rầm rầm:
Cừu Địch thoáng một cái hiểu ra, anh chàng trạch nam này đúng là không chịu nổi áp lực mà, bị kẹt giữa chủ tịch và cổ đông, về chuyện tình cảm e rằng càng là tên nhát chết, yêu Tiêu Lăng Nhạn nhưng lại sợ mang tiếng là ăn bám. Huống hồ tổng giám đốc Tiêu quá mạnh mẽ, cá tính, hai người dù thích nhau cũng không phải là một đôi hài hòa.