Chương 158: Nụ cười đầy nước mắt. (2)
Chương 158: Nụ cười đầy nước mắt. (2)
" Sao, sao, nói cái gì, Tiêu Lăng Nhạn rút đơn kiện rồi à?"
" Cô ta lại còn bổ nhiệm con làm tổng giám đốc á?"
Bà Tiêu không tin, vạn vạn lần không tin.
Tiêu Quảng Bằng gật đầu xác nhận:" Đúng đấy ạ, điện thoại trong nhà bác cả gọi tới, giục chị ấy đi, nghe nói bệnh bác cả diễn biến xấu, lại phải phẫu thuật ... Chị Lăng Nhạn sáng nay triệu tập cuộc họp trung cao tầng công ty, đột nhiên tuyên bố chuyện này, sau đó vội vã rời công ty đi rồi."
Bà Tiêu vừa mới xuất bệnh viện về nhà điều dưỡng, bị tin tức này làm chấn động, ngồi xuống bàn an, nghển cổ nhìn ra ngoài đường:" Không đúng, sao mẹ thấy hôm nay mặt trời lại mọc ở phía tây thế kia."
Tiêu Quảng Bằng không vui:" Mẹ, đừng có cứ lấy ánh mắt cú nhìn người ta được không, con đã nói rồi mà, dù thế nào cũng là người một nhà, không thể không nghĩ tới tình thân ... Bình thường có thể ghét nhau, đến lúc quan trọng tình thân thế nào cũng thắng thế ... Chuyện này nói ra, do cha con quá đáng trước, trong lúc bác cả ốm, công ty lại khó khăn, chị con mới ở nước ngoài về, chưa quen công việc, cha con không giúp đỡ thì thôi, lại còn lợi dụng cơ hội rút ruột Đồng Minh mới ra cơ sự này."
" Đúng, cái lão già không chịu chết đó, tẩm ngẩm tầm ngầm, nhìn thì hiền lành thật thà, hỏi còn trẻ có rất nhiều tình nhân bên ngoài, mẹ lúc biết chuyện còn không tin, cho rằng người ta nói lung tung ..." Bà Tiêu lại lôi chuyện xa xưa ra nói:
Tiêu Quảng Bằng vội vàng cắt lời, nếu không mẹ hắn kể đến mai:" Vậy mẹ mau ăn cơm đi, lát đón cha về, mẹ xử lý là được."
" Ừ, mẹ đã bảo rồi mà, bác cả con muốn bẫy cha con ấy à, ông ấy nằm mơ, cha con tính toán kinh lắm, thời Cách mạng văn hóa đấu tố chết bao nhiêu, cha con là thành phần phú nông, vậy mà chẳng sứt một sợi lông ... Giờ thì nhận thua rồi! Cha cô ta còn chẳng thắng nổi, cô ta là cái thá gì chứ?" Bà Tiêu thoắt cái quay sang tự hào về ông chồng nham hiểm thủ đoạn rồi:
" Mẹ, sao cứ nói mãi chuyện này thế? Con hỏi mẹ, cha con thắng, tiếp đó làm chủ tịch khóa tới, đuổi chị con ra nước ngoài ... Như vậy vui lắm sao? Hay là đuổi cả hai bác, chú, cậu gì đó, đuổi hết đi, nhà mình độc chiếm Đồng Minh có phải hay không?" Tiêu Quảng Bằng tức giận:
Bà Tiêu giật mình, thấy con trai nói cũng phải:" Đúng đấy, nếu không có mọi người tụ tập buôn chuyện nọ kia, chẳng gom nổi một bàn mạt chược, khi đó chán chết!"
" Người xưa đã nói rồi, nhà đặt lên hàng đầu, hòa thuận là trên hết mà."
" Úi chà, con trai nói đúng lắm, hơn cha con nhiều." Bà Tiêu cười hạnh phúc, trải qua biến cố này, thay đổi lớn nhất là con trai, mình không uổng công yêu thương nói:
Sắp ăn cơm xong thì có điện thoại, Tiêu Quảng Bằng vừa nhận máy thì sắc mặt thay đổi, không ngờ là điện thoại của Tiêu Lăng Nhạn, nói cô sắp đi rồi, muốn gặp hắn một lần. Hắn vội vàng mặc quần áo, xuống lầu, bà mẹ gọi với theo sau lưng:" Con đừng có ngốc nhé, cô ta bảo con làm tổng giám đốc thì con làm, đừng để chú con cướp mất."
Tiêu Quảng Bằng nghe mà đau dạ dày, vừa chạy ra khỏi cổng thì dừng phắt lại, không ngờ thấy chị họ cô độc xách va li đứng đó, nước mắt ngắn dài, thất thần nhìn phương xa. Hắn đi tới kéo tay:" Chị, sao không vào nhà?"
" Chị ... Chị không còn mặt mũi nào vào nhà nữa." Tiêu Lăng Nhạn cười gượng, đau khổ hỏi:" Quảng Bằng, em có hận chị không?"
" Chị nói cái gì thế? Phải rồi, bệnh bác cả thế nào, hay là đưa bác về nước, có người nọ người kia." Tiêu Quảng Bằng quan tâm hỏi:
" Điều kiện y tế ở nước ngoài tốt hơn chút ... Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ tiểu phẫu thôi ... Chị không có nhà, mọi việc giao cho em, có gì không hiểu thì hỏi Hiểu Tuyền, Sĩ Bình ... Phải rồi, để cha em giúp, em phải trưởng thành nhanh lên ..." Cho dù chỉ là giả, Tiêu Lăng Nhạn nói ra những lời này cô cũng thấy toàn thân nhẹ nhõm, bất kể có thành công không, cô đều thấy cảm giác bỏ qua được khúc mắc không tệ:
Tiêu Quảng Bằng thì trố mắt, luống cuống chân tay:" Chị ... Sao em làm được chứ, chị lại không phải không biết, đừng nói bằng đại học của em là đi mua, đến tốt nghiệp cao trung cũng tốn trong của nhà bao nhiêu tiền."
" Không khó như em nghĩ đâu, nhà mình làm nghề này bao năm, cái gì cần biết thì em biết cả rồi, không biết thì chịu khó học hỏi ... Bao nhiêu người giúp em thế, em sẽ quen nhanh thôi ... Nghe lời, các bác các chú già cả rồi, chúng ta không gánh vác thì ai làm? ... Em làm được, sao chị trước giờ bỏ qua đứa em thế này ..." Tiêu Lăng Nhạn đưa tay xoa đầu Tiêu Quảng Bằng, giờ cô vẫn cao hơn đứa em này, làm động tác đó vẫn không khó hơn khi nhỏ, chỉ là hồi nhỏ cô vờ làm thế là thả sâu lên đầu hắn:
Bây giờ cũng không thay đổi gì cả, hắn vẫn căng thẳng sợ hãi như thế, nhưng làm Tiêu Lăng Nhạn cảm động là, cô nhận ra được hắn thực sự lo lắng cho người khác, đưa va ly sách tay cho Tiêu Quảng Bằng, dặn:" Giữ cho chị, khi nào về thì trả lại chị."
" Chị, chị đi thật sao?"
" Ừ, nhà với xe bán rồi, dù có đi chị cũng không thể để lại đống hỗn loạn cho em ... Xin lỗi Quảng Bằng, chị chỉ có thể làm chừng ấy thôi."
" Hả? Chị bán nhà rồi? Vậy, vậy sau này thế nào, chị ..."
" Không sao, chị giữ lại thứ quý giá nhất, em xem ..."
Va ly mở ra, trong có mấy album ảnh cũ kỹ, ảnh đã ố vàng, cũ hơn có cái màu đen. Tiêu Quảng Bằng vừa xem mấy tấm nước mắt đã chảy ào ào, thút thít nói:" Xin lỗi chị ... Cha em có lỗi, em thì kém cỏi, chẳng giúp được gì chị, còn suốt ngày gây rắc rối ... Khi nào bác cả khỏe lại, chị mau trở về, trong nhà không thể thiếu chị được, Đồng Minh cũng không thể thiếu chị ..."
" Đừng nói nữa ... Đừng nói nữa ... Chị biết mà, em là đứa em ngoan ..." Tiêu Lăng Nhạn mắt cay xè, ôm lấy Tiêu Quảng Bằng khóc:
Đằng sau cửa, bà Tiêu lén lút chạy theo con trai, có điều nấp nghe trộm, bà ta chưa tin tưởng cái nhà đó thay đổi được, chắc bày ra trò gì hại thằng con hiền lành của mình ... Có điều đứng nghe nãy giờ, nước mắt rơm rớm, sức khỏe Tiêu Vân Thanh thời trẻ đã không tốt rồi, khi nhà máy khó khăn, ốm bệnh vẫn chạy khắp nơi, thời đó khổ thế nào, chỉ thế hệ bà mới biết ... Rốt cuộc tiền là thứ chết chẳng mang đi được, không quan trọng bằng máu mủ tình thân.