Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 323 - Chương 157: Nụ Cười Đầy Nước Mắt. (1)

Chương 157: Nụ cười đầy nước mắt. (1) Chương 157: Nụ cười đầy nước mắt. (1)

Rút đơn sao?

Kết thúc rồi sao?

Đúng thế, rút đơn đồng nghĩa với kết thúc, trong phòng hội nghị tòa nhà văn phòng Đồng Minh, mọi người thông qua nhiều nguồn đã biết tin tức chấn động này rồi, nhưng không ai tin cả, làm gì có chuyện vô lý như thế được. Có điều khi chính miệng Tiêu Lăng Nhạn ngồi trước mặt bọn họ chứng thực chuyện này, tất cả mọi người đều cảm thấy như có gai sau lưng, đứng ngồi không yên.

Luật sư Lý Duy Khánh tiếc nuối nhìn đống tài liệu dày cộp mà cả đoàn người họ nỗ lực chuẩn bị mấy ngày, giờ công sức trôi theo dòng nước hết rồi. Vốn hắn còn muốn theo đuổi vụ án này, giờ nhìn thái độ của Tiêu Lăng Nhạn thì e đã hạ quyết tâm.

Đúng thế, đã quyết tâm rồi, có lẽ quyết tâm này đưa ra vô cùng gian nan, Ngô Hiểu Tuyền chú ý hai mắt Tiêu Lăng Nhạn đầy tơ máu, cả người mệt mỏi kiệt quệ, tựa hồ đã khóc rất nhiều, trông vô cùng thương tâm. Chẳng những không ai nghĩ tới cô cuối cùng lại rút đơn, càng không ai ngờ được nhân tuyển tổng giám đốc mà cô đề cử lại chính là Tiêu Quảng Bằng, con trai của bị cáo Tiêu Vân Phi?

Chẳng lẽ là mưu kế? Không thể nào, làm vậy khác gì đem toàn bộ công ty giao cho Tiêu Vân Phi chứ?

" Tôi không đồng ý." Vân Hiểu Huy phản đối đầu tiên:

" Tôi cũng không đồng ý." Tiêu Tuệ Phương nói oang oang, bà chị này hôm qua đánh ông chồng Tiêu Kính Khoan một trận, đang ầm ĩ ly hôn, ai ngờ hôm nay còn xảy ra chuyện lớn hơn:

" Tôi không đồng ý!" Một cổ đông khác của Đồng Minh phủ quyết:

Có lẽ Tiêu Lăng Nhạn không hề xuất sắc, nhưng với giai tầng quản lý và các cổ đông ngồi ở đây đều biết, ví trí đó không cần quá xuất sắc. Huống hồ đem hai chị em đó ra so sánh, ai thích hợp hơn thì chẳng cần phải nói, tác phong cứng rắn, dứt khoát của Tiêu Lăng Nhạn chính là thứ không thể thiếu ở vị trí này.

Tiêu Quảng Bằng lên làm trò hề à?

" Tôi đã quyết định rồi, đây là phương thức quá độ thôi, bổ nhiệm của chủ tịch hội đồng quản trị sẽ nhanh chóng đưa tới mọi người ... Nhiệm kỳ của cha tôi đã sắp hết, đến khi đó hội nghị cổ công chọn ra vị trí chủ tịch, tổng giám đốc thích hợp hơn."

" Trong thời gian này, tôi hi vọng mọi người chân thành đoàn kết, đừng đấu đá nữa ... Tôi không có ý trách mọi người, tình hình hai năm qua thế nào mọi người đều biết rồi đấy, tài chính thiếu hụt, cạnh tranh lại kịch liệt. Tôi ngồi ở vị trí này không giúp được công ty khởi sắc, lại liên tiếp xảy ra sự cố, đã phụ sự kỳ vọng của mọi người ... Trước khi đi tôi trịnh trọng xin lỗi mọi người." Tiêu Lăng Nhạn nói tới đó đứng dậy cúi người thật sâu:

Tất cả vội vàng đứng lên, Tiêu Hiểu Huy khẩn trương chạy tới bên Tiêu Lăng Nhạn đỡ lấy:" Thế này là sao, Lăng Nhạn, cháu làm sao vậy?"

" Đúng rồi, Lăng Nhạn, bằng vào cái gì lại chuyển cho nhà chú hai chứ? Kiện, phải kiện, sao cũng phải khiến cho ông ta phải bồi thường bao năm qua khoét góc tường của công ty." Tiêu Tuệ Phương làm ầm lên, cả đám thân thích nhao nhao phụ họa:

" Chú, chị, ông bảy ... Tôi hiểu được tâm tình của mọi người, nhưng Đồng Minh trượt dốc cũng không phải chỉ là lỗi của chú hai, tôi và cha mình cũng có trách nhiệm ... Đúng thế, trộm bí mật công ty tuồn ra ngoài, lôi kéo nhà phân phối của công ty, hành động của chú hai rất đê tiện. Vụ kiện này chúng ta có thể thắng, có thể đòi Bảo Đảo bồi thường, có thể lấy được mấy nghìn vạn, thậm chí là cả trăm triệu ..."

" Tôi cũng rất muốn làm như thế, nhưng nếu cái giá phải trả là khiến cả nhà chúng ta trở mặt thành thù, cả đời này tôi sẽ không tha thứ được cho bản thân mình ... Chẳng lẽ mọi người thực sự muốn như thế? Chú hai là do chính tay tôi đưa vào tù, trong lòng tôi giống như dao cắt, tôi nhiều lần hỏi bản thân, chẳng lẽ mình sẵn lòng làm những chuyện như thế vì tiền sao?" Tiêu Lăng Nhạn nở nụ cười thê thảm:

Người vây quanh đều không nói nữa, tán đồng với cô hay không thì không biết, nhưng trước mặt người khác, cả đanh đá như Tiêu Tuệ Phương cũng khó ngang nhiên mở miệng nói, tiền quan trọng hơn tình thân.

Tiêu Lăng Nhạn càng nói càng thật, càng nói càng thương tâm, bất tri bất giác bản thân cuốn theo chính suy nghĩ đó, đột nhiên cô có nhiều phát hiện bất ngờ, những người trước kia cô nhìn chỉ thấy phiền phức, xa lạ, hóa ra thân thiết đến thế. Cô đi tới ôm lấy Tiêu Hiểu Huy, khóc nấc lên:" Xin lỗi chú, cháu cứ cãi nhau với chú suốt, tại cháu ngang ngạnh không hiểu chuyện, chú là người lớn đừng chấp trẻ con ..."

" Lăng Nhạn, cháu là đứa bé ngoan, là chú không ra gì, nếu không có cha cháu dẫn dắt, chú làm sao có ngày hôm nay." Tiêu Hiểu Huy cũng rất xúc động:

" Chú, trước kia tất cả tốt làm sao, cháu nhớ lúc mới vào đại học, nhà máy kinh doanh khó khăn, cha cháu ngay cả tiền học phí cũng không trả được ... Ông bảy lấy nhà ra thế chấp cho cha cháu vay ... Cháu nhớ mấy năm trước chị Tuệ Phương đi đòi nợ, bị người ngoài đánh thiếu chút nữa không về được, cả nhà quây quần chăm sóc chị ấy ... Cháu nhớ khi còn nhỏ, cả nhà cùng nhau ăn sáng ở nhà máy mắt kính ... Bây giờ phải đẩy chú hai vào đường tù tội, cháu không làm được ... Cháu xin lỗi, cháu không làm được." Tiêu Lăng Nhạn lần lượt ôm từng thân thích, dùng nước mắt tiêu trừ những ý kiến phản đối:

" Cha cháu ngày kia phải phẫu thuật, cháu đi đây ... Cho dù đi xa ngàn vạn dặm, cháu nghĩ rồi sẽ có một ngày cha cháu cũng sẽ lá rụng về cội, cháu tin khi đó mọi người giống như lúc cháu còn nhỏ ... Chú, chú uống ít rượu thôi, sao sáng sớm mà đã uống rượu rồi ... Chị, chị đừng đánh anh Kính Khoan nữa ... Ông Bảy, ông giữ gìn sức khỏe."

Tiêu Lăng Nhạn lau nước mắt, dọn dẹp đồ đạc ít ỏi, quay đầu lại nhìn mọi người đi tiễn chân, ném ra một quả lựu đạn nữa:" Chú, cháu viết giấy úy thác rồi, căn biệt thự với hai cái xe của cháu, chú cứ bán đi, gom thêm ít tiền là qua được tháng này ... Cháu xin lỗi, cháu kém cỏi, chỉ làm được tới đó thôi ..."

Cô khóc chạy đi, Ngô Hiểu Tuyền đuổi theo, mọi người đều lúng túng, lần lượt chạy theo, đến cửa đại sảnh dừng lại, nhìn Tiêu Lăng Nhạn chỉ mang một cái va ly bình thường, gọi taxi, đơn hình lẻ bóng lên xe, để lại không biết bao nhiêu xấu hổ cùng đau lòng.

" Cái nhà này, sao lại thành ra như thế chứ?" Một ông già dậm chân thở dài:

" Chú hai quá đáng lắm." Tiêu Tuệ Phương tức giận:

" Còn may, còn may, có đứa tỉnh ra rồi, Tiêu gia còn hi vọng ... Tôi tới lúc lui về rồi." Tiêu Hiểu Huy tán thưởng, không ai biết ông ta nói câu này phải do say không:

Ngô Hiểu Tuyền không đuổi kịp Tiêu Lăng Nhạn thì sốt ruột dậm chân dẫn theo Lý Duy Khánh, gọi cả bảo an vội vàng chạy tới tòa nhà kỹ thuật, tổng giám đốc bỏ đi rồi, cái chuyện này thật đúng là, chỉ sợ công ty hủy trong sớm tối ...
Bình Luận (0)
Comment