Chương 156: Đem rượu đi thỉnh giáo. (5)
Chương 156: Đem rượu đi thỉnh giáo. (5)
Biện pháp này rất hay, Tiêu Lăng Nhạn có thể nhìn ngay ra tính khả thi của nó, nhưng cũng là biện pháp mà cô không thể tiếp nhận được:" Tranh đi tranh lại, cuối cùng vẫn phải hai tay dâng cho ông ta, thế thì ngay từ đầu tôi còn tranh làm cái gì chứ?"
" Cô không nên suy nghĩ theo hướng đó, trước kia là hai tay dâng người ta, còn bây giờ cô rộng lượng giao lại công ty cho ông ta ... Căn nguyên hai bên tranh đoạt chính là vấn đề sở hữu Đồng Minh, nói ra thì ông ta có tình cảm với Đồng Minh hơn cô nhiều, nếu còn cách khác, ông ta không muốn hủy đi căn cơ hai thế hệ dày công lập nên, vậy vì sao không giao cho ông ấy." Cừu Địch dụ dỗ:
Tiêu Lăng Nhạn khó chịu lắm, lẩm bẩm:" Vậy thì tôi còn có cái gì đây?"
Cừu Địch giang rộng tay:" Cô sẽ có tất cả."
" Anh là người ngoài, nói thì dễ lắm, ông ta sẽ dồn tôi vào chỗ chết mới đúng, hơn nữa bây giờ làm gì còn đường hòa hoãn nữa, tôi đã làm thế rồi, ông ta có thể tha thứ cho tôi sao?"
" Thế nên phải nói tới một điểm mấu chốt khác, cô cần một người trung gian, một người không có dã tâm, không có ý xấu, một người mà hai bên đều quan tâm để tác thành việc này, cô có thể đem củ khoai bỏng tay này ném cho hắn."
Tiêu Lăng Nhạn nhíu mày ngẫm nghĩ không ra nhân vật trung gian đó có thể là ai:" Này đừng nói người đó là anh đấy nhé!"
Cừu Địch khịt mũi, có đùa cũng không đùa thế được, muốn tôi chết sao:" Người tôi nói là Tiêu Quảng Bằng!"
" Hắn thì làm nên trò trống gì!" Tiêu Lăng Nhạn chẳng thèm tốn một giây suy nghĩ:
Không thể trách người ta được, biểu hiện của Tiêu Quảng Bằng trước kia quá nát, Tiêu Lăng Nhạn lại không được tiếp xúc với con người Tiêu Quảng Bằng bây giờ. Thế nên Cừu Địch không nói nhiều, mở di động ra, tìm file ghi âm, chính là những lần bọn họ tiếp xúc với Tiêu Quảng Bằng.
Tiêu Lăng Nhạn mới đầu không chú ý lắm, nhưng càng nghe cô càng bất ngờ, đến đoạn " chị họ tôi hơn tôi cả trăm lần, Đồng Minh ở trong tay chị ấy sẽ tốt hơn bây giờ", cô cũng phải động lòng.
Cừu Địch tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:" Cô đã hại nhà họ đủ thảm rồi, cột trụ trong nhà vào tù, lời đồn thổi đủ kiểu, Tiêu Quảng Bằng một mình chiếu cố mấy người, sống không dễ dàng. Hắn có vẻ đã trưởng thành hơn nhiều ... Lần đầu tiên tôi gặp hắn, còn thở ngắn than dài nói vài câu oán hận ... Lần thứ hai đi gặp, khí sắc hắn đã tốt hơn, càng lúc gian nan, càng thấy được phẩm chất một con người."
" Quan trọng nhất là khi hắn nghe nói chúng tôi muốn giúp hắn đối phó với cô, hắn đã từ chối. Cho nên tôi có thể khẳng định, hắn là người thật thà, coi trọng tình thân."
Điều này không phải dị nghị nữa, từ chuyện Tiêu Quảng Bằng chăm sóc mẹ Quách Phi Phi, vất vả chạy qua chạy lại giữa hai bệnh viện có thể thấy rồi. Đứa em họ vô dụng khiến Tiêu Lăng Nhạn bất ngờ lớn, khiến cô xúc động:" Vậy phải làm sao?"
" Rất đơn giản, trong nhà cô có đám ác nhân, đám gian xảo, đám thối nát, đều không dễ đối phó, vậy chọn người thật thà ra tay không phải dễ hơn à? Cô không đấu lại cha hắn, chẳng lẽ không đấu nổi hắn." Cừu Địch cười vô cùng nham hiểm:
Đầu óc Tiêu Lăng Nhạn lúc này hơi loạn, chưa thể bình tâm hoàn toàn:" Nói kỹ hơn đi!"
Cừu Địch xoa tay, thiết kế kịch tính ngoài đời còn kích thích hơn xem phim:" Thế này, khi phiên tòa sắp diễn ra, cô đột nhiên tuyên bố rút đơn, không truy cứu nữa, thế là hình tượng của cô lập tức chói lòa ... Sau đó cô đi gặp Tiêu Quảng Bằng, nhận hết trách nhiệm lên người, cuối cùng khóc lóc thảm thiết nói cô có lỗi với chú, cô hồ đồ, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng tình thân, nói thế nào họ là máu mủ ruột già, cô không làm thế được ... Đợi hắn cảm động rồi thì thuận tay đem quyền lực giao cho hắn, để hắn giúp cô kinh doanh ... Cô lấy cớ cha cô bệnh nặng, trốn ra nước ngoài."
Tiêu Lăng Nhạn nghe tới câu cuối cùng thì trừng mắt lên:" Không phải tôi đem mọi thứ cho nhà đó rồi à?"
" Sao cô không nghĩ thoáng ra được nhỉ, ai chẳng biết hắn là loại hàng gì, hắn làm có thể đảm nhận được cái vị trí tổng giám đốc gian thương ấy, chính bản thân hắn cũng biết là hắn không thể."
" Tất nhiên, khi đó chú tôi sẽ buông rèm nhiếp chính, con nắm quyền lực điều hành, cha nắm cổ phiếu, nắm xưởng đúc, cha con tôi thua toàn diện." Tiêu Lăng Nhạn không chịu:
Cừu Địch cười khùng khục:" Cái này cô sai rồi, chính vì ông ta đã nắm mọi thứ trong tay, ông ta không thể có lòng riêng được nữa, nếu không ông ta mang tiếng là kẻ ăn trong rào ngoài, đến đám đệ tử của ông ta cũng khinh ông ta. Đám thân thích cổ đông thay vì quấy rối cô sẽ quay sang quấy rối ông ta, chẳng phải dày vò ông ta phiền chết sao? Ông ta còn có thể nhàn nhã trốn trong xưởng làm mấy đồ thủ công không?"
" Cho ông ta nếm thử mùi điều hành công ty, cho ông ta bận tối tăm mặt mũi, không còn rảnh ngồi tính kế người khác được, cái tuổi già của ông ta chịu nổi mấy hổi? Cha cô kinh nghiệm đầy mình cũng không gánh nổi. Tôi dám chắc, cuối cùng thì ông ta phải tới tìm cô thôi."
Ấy, nếu nghĩ theo chiều hướng đẩy rắc tối cho Tiêu Vân Phi thì ý nghĩa khác hẳn, mắt Tiêu Lăng Nhạn dần sáng lên, khí sắc cũng tốt hơn nhiều:" Cách này hay đấy, chỉ e ông ta cũng nhìn ra, ông ta có chịu không?"
" Vì tiền, vì Đồng Minh, vì gia nghiệp, khả năng ông ta sẽ không chịu đâu, nhưng nếu vì con trai ông ta, tôi nói chắc chắn là có ... Có câu nói thế này, đời người như vở kịch, thành hay không còn phải xem cả kỹ năng biểu diễn của cô thế nào." Cừu Địch chốt hạ:
Tiêu Lăng Nhạn cười to, cười rất phóng túng, vừa cười còn thuận tay sờ cổ Cừu Địch, làm động tác như muốn bóp chết tên khốn kiếp xấu xa này, cười hồi lâu cầm bát lên:" Tôi thực sự muốn trả anh 100 vạn, đáng tiếc, tạm thời tôi chưa thể đưa anh đưa anh."
" Trông cô kìa, nói dối mà như thật vậy, biểu diễn tốt như thế, lo gì không thành ... Nào, cạn chén." Cừu Địch nâng chén chúc mừng:
Không lâu sau lại nghe thấy tổng giám đốc Tiêu lớn tiếng gọi thêm rượu, lại còn gọi mấy chai. Đến hết giờ kinh doanh, hai người mới chịu ngừng uống, cứ như thế người này dìu người kia, loạng choạng bước đi.
Đêm hôm đó văn phòng luật sư Duy Phương vẫn sáng như ban ngày, bọn họ đốt đèn thức thâu đêm chuẩn bị mai ra tòa, đột nhiên nhận được thông báo của bên ủy thác.
Rút đơn!