Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 321 - Chương 155: Đem Rượu Đi Thỉnh Giáo. (4)

Chương 155: Đem rượu đi thỉnh giáo. (4) Chương 155: Đem rượu đi thỉnh giáo. (4)

Lại quay về vấn đề mâu thuẫn không thể hóa giải rồi, Cừu Địch không muốn đi vào loại chuyện cảm tính này, y chỉ phân tích dựa trên thực tế:" Cô đã biết ông ta là người kín tiếng, tinh minh, lại lão luyện, ngay cả cha cô cũng không đấu được, vậy mà cô dám tính kế ông ta, sao ông ta có thể thua trong tay hậu bối như cô chứ?"

" Ông ta không để tôi vào mắt, ông ta thua rồi." Tiêu Lăng Nhạn cố chấp nói:

Cô gái này bình thường cao ngạo cố chấp, giờ say rồi càng khó nói chuyện, rõ ràng đã rơi vào thế khó mà không chịu thừa nhận, Cừu Địch hết sức kiên nhẫn nói:" Dù ông ta thua cũng không bao giờ nhận thua, dù cúi đầu thì ông ta cũng không cúi đầu với cô đâu. Thế hệ trước so với chúng ta thì có thêm một thứ, gọi là tín ngưỡng, khiến người ta luôn kiên định."

" Thử nghĩ mà xem, ông ta thừa nhận lấy kỹ thuật Đồng Minh để mưu lợi riêng thì sao nào? Chẳng qua là bồi thường, phạt tiền, mà chuyện giám định tổn thất xác định khoản bồi thường này có thể lâu thế nào, chắc luật sư Lý đã nói với cô."

" Hừ, ông ta thừa nhận rồi." Tiêu Lăng Nhạn như hét lên:

Cừu Địch suýt đập bàn bỏ đi, hít thở lấy bình tĩnh phân tích:" Ông ta thừa nhận là vì ông ta tự hỏi không thẹn với lòng, ông ta thấy mình gánh được trách nhiệm, chứ không phải ông ta nhận thua ... Cô có hiểu không hả? Nếu như ông ta đã quyết tâm đấu tới cùng, tình huống thế nào? Bồi thường à? Được, tôi không có tiền, chỉ có cổ phần ở Đồng Minh, cô lấy đi, lấy hết rồi cũng chỉ là đống giấy vụn, dù sao tài sản Đồng Minh sắp không đủ trả nợ nữa."

" Đợi cô nắm cổ phần của ông ta ở Đồng Minh thì họa của cô cũng tới, ông ta có nhà máy, có thể mở lại ở chỗ khác, thậm chí có thể mang toàn bộ nhân tài kỹ thuật của Đồng Minh đi, chẳng bao lâu sau ông ta chẳng còn gánh nặng gì, thoải mái sải bước tiến về phía trước."

Tiêu Lăng Nhạn bị dội gáo nước lạnh, tỉnh táo phần nào:" Không thể nào, chẳng lẽ ông ta không tiếc, cái nhà máy đó là tâm huyết cả đời của ông ta, ông ta già rồi còn có dũng khí làm lại à?"

" Cô thật là ... Chỉ có chừng đó mà cũng đòi tính kế ông ta à? Cô làm ơn nhìn rõ tình thế đi." Cừu Địch nổi cáu thêm chút thuốc mạnh:" Một khi Đồng Minh đổ bể, toàn bộ trách nhiệm sẽ là của cô, cô nắm cổ phần nhiều nhất, ngân hàng cũng cứ cô mà truy ... Còn ông ấy à, vẫn là một phú ông, nói không chừng khi đó mua lại Đồng Minh chính là ông ta ... Người phải ký giấy chuyển giao cho ông ta chính là cô đấy, tưởng tượng ra cảnh đó xem."

"Aaaa ..." Mới chỉ là suy đoán thôi cũng khiến Tiêu Lăng Nhạn muốn tức điên, cô ta đá ghế, đấm bàn, hất cả bát đũa rơi loảng xoảng:

Phục vụ viên bên ngoài nghe thấy tưởng trong phòng có xung đột gì, cuống cuồng chạy vào, Cừu Địch xua tay ngăn cản, nói không sao đâu, uống nhiều chút thôi.

Dù sao không phải đánh nhau, phục vụ viên sợ hãi lui ra, ai mà dám quản chứ. Tiêu Lăng Nhạn thở hồng hộc, tiêu hóa giả thiết Cừu Địch đưa ra, nếu nghĩ kỹ, cách tuyệt tình nhất này cũng là cách chính xác nhất. Làm như thế Tiêu Vân Phi có thể cắt đứt mọi quan hệ với Đồng Minh, vứt hết gánh nặng họ hàng thân thích, còn cô lấy được cổ phần chẳng qua là thứ tài sản đã đem thế chấp thôi. Huống hồ ông ta còn nắm quyền sở hữu nhà máy khuôn đúc, lúc nào quyền chủ động cũng nắm trong tay ông ta.

" Xem ra tôi chết chắc rồi, bảo sao mấy ngày qua mí mắt tôi cứ giật suốt, bảo sao công ty Bảo Đảo chấp nhận hòa giải ngoài tòa, nếu ông ta chơi chiêu này, tôi sẽ không có được gì hết." Tiêu Lăng Nhạn yếu ớt ngồi xuống, khổ công mưu tính bao lâu, tưởng rằng thành công không ngờ lại tự đẩy mình vào đường cùng, khỏi nói cũng biết đả kích tinh thần người ta lớn thế nào:

" Đây chính là nguyên nhân tôi tới đây, có lẽ tôi có thể cho cô một giải pháp, cũng không biết cô có làm được hay không." Cừu Địch đợi Tiêu Lăng Nhạn bình tĩnh hơn mới nói:" Khó đấy!"

" Anh có cách thật à?" Mặc dù ngay từ đầu Cừu Địch đã nói điều này, nhưng khi đó Tiêu Lăng Nhạn chỉ coi y nói thế đề kiếm tiền, lúc này đây mới nghiêng người sang, mặt dí sát vào mặt Cừu Địch. Nhìn chằm chằm y một lúc, cô lại ngồi về chỗ quay đầu đi, chỉ là một tên lưu manh đường phố thôi, cô vất vả cả năm còn chẳng thoát nổi khỏi khốn cảnh này, y làm gì được chứ, đây chẳng phải loại chuyện dựa vào trò trộm gà bắt chó của y mà giải quyết được.

" Lùi một bước đất trời rộng mở!" Cừu Địch vẫn nói ra:

" Lùi à? Anh biết gì mà nói, không dám nói 100% nhưng công ty tư nhân ở vùng này, phải 97% chỉ có thể cắn răng mà tiến về phía trước, bất kể là ai, đừng nói lùi một bước, chỉ dừng lại để thở thôi cũng chỉ có một kết cục, biết là gì không?" Tiêu Lăng Nhạn phả hơi rượu vào mặt Cừu Địch:" Phá sản!"

Cho vay, đi vay, vấn đề nội bộ công ty, đủ khiến một công ty bước lên con đường không lối về, trừ cắm đầu tiến về phía trước không ai dám dừng lại, cũng không dừng nổi. Đó là kiến thức thông thường.

Cừu Địch bất ngờ nói:" Chính là cách tôi nói đấy, phá sản đi!"

" Anh bảo tôi phá sản à?" Tiêu Lăng Nhạn rít lên, lại sắp nổi điên rồi:

Cừu Địch làm sao có thể vào Đảng từ năm hai đại học, vì y làm được những việc người thường không làm được, như bình tĩnh nói chuyện với Tiêu Lăng Nhạn: " Đừng nóng, ý tôi nói là làm ra vẻ phá sản thôi, chủ động phá sản ấy. Chú cô chắc chắn muốn nhân cô hội này để dứt bỏ mọi dây dưa, sao cô để cho ông ta toại nguyện? Cô và ông ta đều biết rằng Đồng Minh bây giờ là củ khoai nóng, vậy mà cô vẫn giữ khư khư trong lòng, sao không ném vào tay ông ta, cho ông ta chịu đau khổ?"

" Nếu bây giờ cô đuổi ông ta đi, thời gian sau Đồng Minh phá sản, cô sẽ là tội đồ, nhưng nếu bây giờ cô khiến công ty phá sản, không phải có thể đổ mọi tội lên đầu ông ta à? Ông ta là người thích thể diện, cô ném cho ông ta, tôi đảm bảo ông ta liều mạng giúp Đồng Minh khôi phục nguyên khí."
Bình Luận (0)
Comment