Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 320 - Chương 154: Đem Rượu Đi Thỉnh Giáo. (3)

Chương 154: Đem rượu đi thỉnh giáo. (3) Chương 154: Đem rượu đi thỉnh giáo. (3)

Cừu Địch đợi Tiêu Lăng Nhạn trút hết ấm ức ra mới nói:" Đã biết họ đều là nông dân, vậy cô không nên kỳ vọng bọn họ có kiến thức cao hơn, nhà ai chẳng tự lo lấy thân chứ?"

Tiêu Lăng Nhạn cười tự trào:" Đúng thế, nên tôi cũng chán rồi, trước kia còn cãi nhau vài câu với bọn họ. Bây giờ ấy à, bọn họ có kéo cả nhà ra đường chửi tôi thì tôi cũng chẳng bận tâm nữa."

Rượu mang tới, Tiêu Lăng Nhạn rót đầy cả bát, cầm lên một cái là đổ ừng ực vào cổ họng, đến khi vươn tay ra tiếp tục cầm chai rượu thì mắt hoa đi, trượt tay làm đổ chai rượu. Cừu Địch nhanh tay giữ lấy, khuyên:" Đừng uống nữa, cô mà uống say thì tôi làm sao nói chuyện với cô đây?"

" Ha ha ha, có tác dụng gì không? Đến ngay cả cha tôi cũng chẳng có cách nào, đành phải trốn ra nước ngoài ... Đám người Cáp Mạn các anh cũng là quân khốn kiếp, không khác gì bọn chủ nợ, đều là thứ đỉa hút máu, chỉ có chút chuyện bé xíu, thu của tôi một trăm vạn vẫn chưa thỏa mãn ... Ha ha ha, anh nhất định chỉ mong tôi gặp xui xẻo chứ gì, có điều tôi sẽ không để anh nhìn thấy đâu." Tiêu Lăng Nhạn người lắc lư, giọng cũng lè nhè:

Cừu Địch chẳng đồng tình, cũng chẳng định cười trên đau khổ của người khác, hơn nữa y tin, có một người cha tính toán xa như thế, một người quen nắm hết mọi thứ trong tay, chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn đường lui khi gặp bất lợi rồi, giống Tiêu Vân Phi vậy.

Đến lúc Đồng Minh đổ xuống, chỉ có đám thân thích Tiêu gia còn chìm đắm trong hưởng thụ là gánh đủ.

Có điều đứng ở góc độ của Tiêu Lăng Nhạn mà nói thì chua chát, ủy khuất, uất ức đều là thật, Cừu Địch cũng nhìn ra, lần này e rằng chân tướng đúng như cô nói, không bỏ chạy thì cách nhảy lầu không còn xa nữa.

" Cô đừng đau lòng, có lẽ chưa tới mức đó đâu, có lẽ còn cơ hội, dù sao cũng là người cùng một nhà, một giọt máu đào hơn ao nước lã." Cừu Địch an ủi, dù sao cũng là cô gái trẻ, tuổi tác không chênh y là bao, giả sử Tiêu Vân Thanh mà nói với y những lời này thì y phủi đít bỏ đi lâu rồi, đương nhiên điều kiện không thấp lập, ông ta chẳng nói ra mấy lời này:

Nghĩ hơi ác, thậm chí Cừu Địch giờ còn nghi ngờ không biết ông ta bệnh thật không.

" Anh cũng giỏi đấy, chuyện nhà tôi phức tạp như vậy mà anh cũng đoán ra không ít." Tiêu Lăng Nhạn cười nhẹ, nói hết ra rồi, thoải mái hơn không ít:" Nguồn cơn của chuyện này có lẽ là do lòng riêng của cha tôi, bao nhiêu năm vất vả gây dựng lên cơ nghiệp, nhưng nuôi ra được một đám sâu mọt, không biết trân trọng gìn giữ gia nghiệp, chỉ biết đục khoét. Đổi lại là ai cũng không chịu nổi."

Vậy là suy đoán đã được xác nhận, Quang học Bác Sĩ cơ bản là do Tiêu Vân Thanh ở nước ngoài lập nên, ông ta làm chuyện này đương nhiên thuận lợi hơn cả Tiêu Vân Phi.

Nghĩ cũng buồn cười, một vụ gián điệp, cuối cùng nghiêm túc mà nói, chẳng có tên gián điệp nào.

Tiêu Lăng Nhạn hừ mũi:" Anh đừng tưởng chuyện này dễ dàng, tôi cũng phải tới Châu Âu, đi từng nhà, từng nhà đàm phán, với có thể lấy được thị trường lớn như bây giờ."

" Chuyện này tôi không tranh luận." Cừu Địch truy hỏi chuyện khác:" Chú cô Tiêu Vân Phi thì sao?"

" Ha ha, ông ta còn tinh minh hơn cha tôi, có lẽ đã ngầm đoán ra được sự thực rồi, cho nên nhà máy của Bác Sĩ vừa đi vào sản xuất không lâu, cha tôi dần phát hiện, lượng tiêu thụ vốn đang rất ổn định đột nhiên đi xuống. Cha tôi dùng mấy tháng liền điều tra phát hiện, em mình còn ác hơn mình, cũng đầu tư xây dựng nhà máy rồi, lại còn lấy luôn cả nhà phân phối hiện có, gặm một miếng lớn của Đồng Minh."

Hai anh em này không hợp tác được thế là quay ra rút ruột công ty chung, mở công ty riêng, chuyện nghe hết sức buồn cười, Cừu Địch lại không dám cười:" Tình hình kinh doanh của Quang học Bác Sĩ không lạc quan à?"

" Đúng thế, sản phẩm cao cấp lợi nhuận lớn, thị trường nhỏ, nếu như có ba bốn năm bồi dưỡng thì còn khá chút, đáng tiếc không có thời gian cũng như tài chính dư dả như thế. Hơn nữa cha tôi phạm vào sai lầm trí mạng, đại bộ phận gia sản đã đầu tư vào Quang học Bác Sĩ, nóng vội thành lập, mở rộng mù quáng, đơn thuần là gia công cho hải ngoại, muốn thu hồi vốn cần vài năm nữa. Không riêng thời gian không đủ, mà kỹ thuật, nghiên cứu phản triển, khuôn đúc đều tụt hậu một bước." Tiêu Lăng Nhạn nói tới đó thì dừng lại:" Anh có hiểu không đấy?"

Đúng là kiểu của cô gái này, Cừu Địch nếu không có cuộc nói chuyện với Tiêu Kính Khoan trước đó thì đã mù mờ rồi:" Tàm tạm, xây nhà trên không, căn cơ không vững thế rồi sân sâu nổi lửa."

" Hình dung khá đấy, không sai là bao." Tiêu Lăng Nhạn tiếp tục:" Tỉ lệ nợ của Đồng Minh hiện giờ là 87. 6% đã vượt quá ngưỡng rồi, nói cách khác chỉ còn cái thương hiệu Đồng Minh này là của Đồng Minh thôi, còn toàn bộ tài sản cố định về cơ bản đã đem thế chấp rồi, thặng dư nhiều lắm là giá trị gia tăng của đất ... Chú tôi ghê gớm lắm, đứng thấy bình thường ông ta rú rú trong nhà máy, chẳng mấy khi tham gia việc gì, nhưng một tháng đã lấy đi 5% doanh thu của Đồng Minh. Tôi tính cái gì, ông ta biết hết, ông ta nghĩ gì, tôi không biết gì cả."

" Thế là cô lên kế hoạch hạ ông ta?"

" Chẳng lẽ để lại chờ ngày ông ta đẩy tôi vào tù à?"

Mối quan hệ này đúng là bế tắc, ai cũng nghĩ mình ra tay chậm là chết, Cừu Địch hỏi:" Cô muốn dùng kiện cáo gây áp lực, bất kể là sáp nhập Bảo Đảo hay là lấy tiền bồi thường, đều có thể giúp Đồng Minh vượt qua khó khăn trước mắt, cô kỳ vọng lấy được những thứ đó trên người ông ta sao?"

" Đúng!" Tiêu Lăng Nhạn nói rất quyết tâm:" Người chú này của tôi kín tiếng, không phô trương như cha tôi, xưa nay ông ta không làm chuyện bản thân không nắm chắc. Cho anh biết, người giàu nhất trấn Lâm Hải không phải là cha tôi, mà là ông ta ... Xưởng khuôn đúc của ông ta trước giờ luôn hạch toán độc lập, doanh lợi tối thiểu là 3000 vạn, dù là làm khuôn đúc cho Đồng Minh, nhưng ông ta vẫn tính toán rõ ràng từng xu, không thiếu một đồng ... Thêm vào hàng năm chia hoa hồng, ông ta có thể lấy ra trăm triệu tiền mặt."

" Khi đầu tư vào Bảo Đảo, ông ta đi con đường đánh nhanh thắng nhanh, khuôn đúc có sẵn, dây chuyền sản xuất có sẵn, kênh tiêu thụ có sẵn, ông ta chỉ cần lấy kỹ thuật Đồng Minh nghiên cứu ra dùng, một năm rưỡi qua ông ta hồi vốn rồi."

" Ông ta luôn nói từng viên gạch viên ngói của nhà máy khuôn đúc do ông ta xây lên, toàn bộ là của ông ta ... Nực cười, hồi đó không có cha tôi chạy khắp nơi chào hàng, gây dựng kênh tiêu thụ."

" Không có cha tôi đi chào mời đưa Chu Chân Y, Chúc Sĩ Bình về Đồng Minh. Ông ta có thể suốt ngày ru rú trong cái xưởng đó, vô ưu vô lo, nhàn nhã làm mấy đồ thủ công của ông ta, rảnh rỗi chỉ bảo đồ đệ mà tiền vẫn vào đầy túi không?"

" Chuyện ông ta với cha tôi, ai đúng, ai sai chẳng thể nào nói rõ, nhưng khi cha tôi bệnh, tôi về thay cha tôi, ông ta có nương tay chút nào với tôi không? Không, ông ta biết Tiêu Quảng Bằng và Quách Phi Phi lén lút yêu nhau, nên tìm tới cô ta, lợi dụng cô ta, ý đồ cho tôi một đòn chí mạng, đấy, máu mủ ruột già mà anh nói đấy!"
Bình Luận (0)
Comment