Chương 153: Đem rượu đi thỉnh giáo. (2)
Chương 153: Đem rượu đi thỉnh giáo. (2)
" Nói không chừng lại là cứu tinh đó, nhưng cô không nhận ra sao, từ đầu tới giờ toàn là cô gài tôi, chơi xấu tôi, còn phía tôi gián tiếp moi móc thông tin, mọi thứ tôi biết chỉ là suy đoán, không rõ cội rễ vấn đề. Tôi muốn phá cô thì dễ lắm, nhưng muốn giúp cô, không hiểu vấn đề thì giúp thế nào, huống hồ còn là chuyện nhà của cô, thanh quan nào quản được chuyện nhà?" Cừu Địch nghiêm mặt nói:
Đúng thế, chuyện này thì y giúp gì được chứ, Tiêu Lăng Nhạn thở dài:" Thôi thì nghe mệnh trời vậy ... Mang rượu vào đây cho tôi, rượu đỏ Thiệu Hưng ấy."
Cừu Địch trố mắt nhìn, em gái này hào khí thật, không phải làm ra vẻ đâu, dùng bát lớn uống rượu đỏ Thiệu Hưng, hai bát thôi là uống mất nửa chai rồi. Dù sao cũng là rượu 16 độ đấy, vậy mà uống xong mặt không đổi sắc, lại còn tiếp tục rót đầy bát. Uống làm Cừu Địch nhìn tới thèm nuốt nước bọt, đưa bát ra, bị người ta lườm một cái, song cũng được rót một bát.
Tiêu Lăng Nhạn đúng là có khí khái nam tử, nâng bát lên:" Nào, cạn chén, trước kia có chuyện gì không vui đừng nói nữa, dù sao anh chẳng phải loại người tốt đẹp, trách ai được!"
" Nói hay lắm! Cạn!" Cừu Địch cười cụng chén, nhưng chỉ uống một nửa, không phải vì rượu mạnh, mà vị hơi chua của nó, đây là rượu gạo phương nam, uống thử cho biết thôi:
Quê y chuyên nấu rượu ngô, trong thông có xưởng rượu Phù Dung nức tiếng trong vùng, rượu màu hoàng kim có vị ngọt êm, dễ uống, nhưng say rất dữ, mùi vị khác một trời một vực với loại rượu đỏ này. Ngoài ra có cả rượu Phần nấu bằng cao lương, rất thơm.
Tiêu Lăng Nhạn lại uống thêm một bát rượu nữa, như uống hết uất ức xuống bụng, cảm khái:" Làm người bình thường vẫn là tốt nhất, tôi lâu lắm rồi không uống rượu thế này với bạn bè, bản thân tôi cũng chẳng nhớ nữa ... À phải, tôi cũng có bạn bè gì đâu."
" Chà vinh hạnh quá, coi tôi là bạn đấy à?" Cừu Địch cười nói:
" Anh chắc chắn nghe thấy Ngô Hiểu Tuyền gọi điện cho tôi rồi chứ gì?" Tiêu Lăng Nhạn bắt đầu có phần rượu vào lời ra:" Đúng thế đấy, hiện giờ tôi thực sự chẳng thể bỏ ra được 100 vạn, từ tháng 8 tới giờ, tôi phải vay tiền trả lương cho nhân viên, cho tới bây giờ, tiền hàng năm nay thu hồi còn chưa được một phần ba. Giờ lại sắp phát tiền lương rồi, nếu thực sự không thu được tiền về thì tôi chỉ còn đường trốn đi mà khóc thôi ... Mỗi tháng phải chi ra tới hơn một nghìn vạn rồi, đó là còn chưa tính tới lãi suất ngân hàng."
Cô dựa mình vào lưng ghế, trút ra tâm sự trong lòng, có chút khoái cảm được phát tiết, mắt lần nữa nhìn ra đường phố, nhìn người qua lại trên vỉa hè, nhìn thực khách ra vào quán ăn, tựa hồ thực sự hâm mộ cuộc sống bình thường của họ, sa sút tinh thần nói:" Này, đừng có cho rằng tôi đang cầu xin sự đồng cảm của anh nhé, không có đâu, anh trộm gà bắt chó còn miễn cưỡng tạm được, nói tới cái khác thì chẳng đáng bàn ... Có điều đám người bọn anh sống thoải mái thật đấy, nay dọa người này được ít tiền, mai gài bẫy người kia, thấy có lợi thì nhảy vào, thấy tình hình bất lợi thì cao chạy xa bay, sống tiêu dao tự tại."
" Anh chẳng biết chúng tôi sống khó khăn thế nào, mấy năm qua chi phí nhân công, vật liệu, năng lượng cứ tăng vòn vọt, chi phí càng lúc càng lớn, lãi thì ngày một bị dàn mỏng. Chẳng bao giờ được ngừng nghỉ, dừng lại là chết rồi. Mấy năm trước chỉ có Quảng Châu là trung tâm mắt kính, còn ở vùng Hàng Châu cũng có một mình Đồng Minh là nhà máy sản xuất mắt kính lớn thôi, sau thấy chúng tôi làm ăn tốt, thế là hơn trăm nhà xưởng nhỏ nhảy vào làm mắt kính, còn toàn làm nhái sản phẩm của chúng tôi."
" Trước kia bán một cái gọng kính lãi 6 đồng, anh biết bây giờ được bao nhiêu không?"
Cừu Địch lắc đầu, không biết được.
Tiêu Lăng Nhạn xòe ngón tay ra nhấn mạnh nói với y:" Tám hào ... Thị trường cấp thấp sắp bị những cái xưởng nhỏ chiếm hết rồi, làm ăn kiểu Trung Quốc lúc nào cũng như thế, thấy cái gì làm ăn tốt thì tất cả kéo ùa vào, tiếp đó là đua nhau giảm giá, giết được nhà nào tốt nhà đó."
Cừu Địch chỉ là một tiểu thường dân nói được gì, ở vị trí của Tiêu Lăng Nhạn mới có tư cách nhận xét, nhưng cạnh tranh ngày một khốc liệt là điều chẳng cần phải xem tin tức, mọi người đều có thể cảm thụ được.
" Có phải thấy tôi nực cười lắm không?" Tiêu Lăng Nhạn say rồi, tựa như hỏi người ta, rốt cuộc lại tự trả lời:" Đúng là nực cười, anh chắc không biết đâu, cứ đến cuối năm, sẽ có rất nhiều người gọi là phú hào, nhân sĩ thành đạt mất liên lạc. Vì sao? Tài chính đứt đoạn thôi, có người trốn nhất thời, cũng có người chạy thẳng một mạch."
" Anh có biết làm chủ một công ty khó khăn thế nào không? Cổ đông dán mắt vào anh, sợ anh tiêu tiền bừa bãi. Ngân hàng dán mắt vào anh, chỉ cần anh làm ăn khó khăn một chút, bọn họ sẽ phái ngay vài xe bảo an tới, tàn nhẫn hơn cả cục công an, chặn cửa đòi tiền đòi thế chấp. Chủ nợ càng không cần phải nói nữa, một ngày hai bốn giờ, đi nhà xí cũng có người bám theo. Năm ngoái trả tiền muộn có một tháng, mấy nhóm người kéo tới, ép tôi suýt nữa nhảy từ văn phòng muốn."
" Anh biết khi đó đám thân thích cô dì chú bác tôi làm gì không?"
E rằng tới phần thanh quan khó quản việc nhà rồi, Cừu Địch không lên tiếng, cái nhà này nát rồi, đụng vào một cái thế nào cay đắng cuồn cuộn đồ ra như nước sông.
Quả nhiên Tiêu Lăng Nhạn quệt tay qua mắt, giọng nói căm phẫn mười phần:" Bọn họ mua biệt thự, mua xe đắt tiền, bao tình nhân, cho con cái di dân, tiêu tiền vào bất kỳ cái gì cũng được, chứ không chịu bỏ tiền ra giải quyết cấp bách của công ty. Mấy chục năm trước bọn họ chỉ là một đám nông dân trồng lúa bán rau, bọn họ không nghĩ thử mà xem, ngày hôm nay có được nhờ cái gì? Chính là Đồng Minh."
" Lợi nhuận bọn họ tranh nhau chia, khó khăn thì làm như không phải chuyện của mình. Tôi thực sự không tưởng tượng ra được, một ngày Đồng Minh đổ xuống, chẳng lẽ bọn họ sẽ vui mừng."
" Phục vụ, cho một chai nữa."
Cô gái này trút tâm sự ra ngoài liền không gượng lại được nữa rồi, đâu còn là tổng giám đốc cao ngạo nhìn người bằng nửa con mắt thường ngày nữa, mà như cô vợ nhỏ bị ủy khuất, mỗi lời nỏi ra đều tràn ngập đắng cay nước mắt.