Chương 152: Đem rượu đi thỉnh giáo. (1)
Chương 152: Đem rượu đi thỉnh giáo. (1)
Chuyện tới nhanh đi cũng nhanh, giờ thì tới lượt Tiêu Lăng Nhạn phải xấu hổ, mọi thứ xảy ra hoàn toàn không giống như dự liệu của cô, làm cô gái luôn cao ngạo phải bẽ bàng.
Cừu Địch thong thả chỉnh lại trang phục, phủi bụi trên người một lượt:" Không có gì hết, nhưng tôi chắc chắn trên người cô có ghi âm, định gài bẫy chôn tôi ở nơi này chứ gì?"
Đoán đúng rồi, Tiêu Lăng Nhạn xòe lòng bàn tay ra, đúng là cầm một thiết bị điện tử cỡ son môi, đèn tín hiệu phát ra ánh sáng xanh lam, cô đóng lại, ném vào ống cống ngầm đằng xa, thiết bị ghi âm màu bạc lăn mấy vòng rơi xuống cống.
" Xem ra cuộc đàm thoại hôm nay kết thúc rồi." Cừu Địch nhận ra, khả năng cuộc nói chuyện này đạt được kết quả là gần như bằng không:
" Không, vừa mới bắt đầu mới đúng, ít ra thì tôi biết trên người anh rất sạch sẽ, anh cũng thấy tôi ném đồ đi rồi, chúng ta có cơ sở nói chuyện đàng hoàng rồi đấy." Tiêu Lăng Nhạn là cô gái có bản lĩnh, khôi phục rất nhanh, chủ động mời:" Hay là cùng nhau ăn tối đi, thời gian qua anh bị truy đuổi phải trốn đông trốn tây, nhất định là ăn không ngon ngủ không yên hả?"
Cừu Địch cười to:" Cô nhầm rồi, chúng tôi ra biển chơi, ăn rất ngon, ngủ càng say."
" Vậy thì ăn một bữa không ngon đi, coi như để tôi làm trọn tình chủ nhà, thế nào, đi chứ?" Tiêu Lăng Nhạn nói chuyện luôn mang theo giọng điệu hất hầm sai bảo trời sinh, vừa vặn Cừu Địch ghét nhất chuyện này nên y đứng trơ ra đó, không ngờ Tiêu Lăng Nhạn quay về khoác cánh tay y, kiêu ngạo nhìn y:
Ánh mắt đó thực sự chẳng có lấy chút phong tình nào, chỉ có một hàm ý, tôi nể mặt anh rồi đấy, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Cừu Địch thở hắt ra một hơi, chẳng lẽ lại đi chấp nhặt một cô gái, nên cứ để cô ta kéo đi, tới thẳng Mỹ thực 99.
Nhân viên tiếp khách vừa mới cúi đầu chào hỏi thì giật nảy mình, hiển nhiên là nhận ra Tiêu Lăng Nhạn, hơn nữa thấy cô thân mật khoác tay một chàng trai, rất biết ý, không nhiều lời, dẫn thẳng hai người lên tầng hai, an bài một nhã phòng gần cửa sổ. Tiêu Lăng Nhạn gọi vài món ăn, phất tay đuổi phục vụ viên đi, vừa rót trà vừa nhìn Cừu Địch tò mò.
" Cô nhìn tôi làm cái gì?" Trái ngược với khi nãy, bây giờ Cừu Địch lại chẳng hứng thú nói chuyện nữa, mắt nhìn ra cửa sổ, nhưng chẳng có gì đáng nhìn, nhà cửa san sát, ánh đèn chói mắt, người xe đi lại ồn ào, với y nới này giống vô số nơi khác mà thôi, chỉ là chỗ kiếm tiền:
" Không phải vừa mới rồi anh nói, muốn đem giải pháp của anh bán cho tôi à?" Tiêu Lăng Nhạn không hề có ý xin lỗi chuyện xảy ra trên đường, ngược lại còn mỉa mai Cừu Địch:" Đường đường một nâm nhân thế này, chẳng lẽ không có chút độ lượng nào? Tôi nghe chú Tôn khen các anh hết lời, xử lý chuyện ở trấn Truân Binh rất trọn vẹn, có tình có nghĩa, giúp bọn họ tránh được không ít phiền toài về sau. Tôi còn nói chuyện với trợ lý Hạ Băng, nay là chủ tịch điều hành của Hoa Hâm rồi, cô ấy nói rất muốn thấy mặt thật của anh."
" Ngày mai chúng tôi sẽ đi, vé đặt rồi." Cừu Địch hoàn toàn không để ý tới lời lấy lòng của Tiêu Lăng Nhạn:
" Đi sao?" Tiêu Lăng Nhạn bất ngờ:
" Ừ, đi. Cô sẽ mau chóng quên mặt tôi thôi, tôi cũng sẽ quên khuôn mặt cô." Cừu Địch lơ đễnh đáp:
Tiêu Lăng Nhạn nghiến răng, cố nén không phát tác, cô không quen bị người ta phớt lờ như thế, nhất là trong tình huống bản thân đã xuống nước rồi, tức giận không thèm nói nữa, cầm chén trà lên uống, mắt cũng lơ đễnh nhìn khung cảnh chắc có chút đặc sắc nào ngoài cửa sổ.
Cừu Địch thì lại nhìn đủ rồi, thu ánh mắt lại, rút ví lấy ra tờ chi phiếu đã lừa vô số người, trải ra, vuốt thẳng, đẩy về phía Tiêu Lăng Nhạn.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chuyện tiền mà thôi, Tiêu Lăng Nhạn mỉm cười, giọng điệu rất cám dỗ:" Tờ chi phiếu này thực ra vẫn có cơ hội thanh toán được đấy, anh có muốn không?"
Cừu Địch lè lưỡi khiến Tiêu Lăng Nhạn sững người rồi rùng mình. Y chợt nhận ra đây là động tác của Quản Thiên Kiều, không biết vô tình nhiễm từ bao giờ, một nam nhân trưởng thành làm động tác này chỉ khiến người ta rợn người chứ chẳng có chút đáng yêu nào hết, cười xấu hổ che giấu:" Trả cô thôi, không có ý gì cả, chuyện này chấm dứt rồi, cô lừa chúng tôi không chỉ một lần, giờ cô có cho tiền tôi cũng chẳng dám nhận."
Thức ăn được đưa lên, Cừu Địch gọi thêm đồ uống, vừa rót vừa ăn, mấy lần Tiêu Lăng Nhạn muốn nói, y đều lảng đi chuyện khác, cô thấy món canh này ra sao, tôi thấy cà chua bây giờ không được chua thanh như xưa! Món xương sườn này khá lắm, nếu cô không có ý giảm cẩn thì tôi tiến cử nếm thử. Cứ vài lần như thế làm Tiêu Lăng Nhạn nghẹn muốn sinh bệnh luôn, đặt mạnh chén trà xuống:" Anh cố ý đấy à?"
" A, bị cô nhìn ra rồi, ngại quá." Cừu Địch miệng nói vậy vẫn ăn nhiệt tình, chẳng có tí ngại ngùng nào:
Tiêu Lăng Nhạn không nhịn được chỉ muốn hất thẳng chén trà, không, phải nói là hất cả bát nước canh vào mặt y cho hả, nhưng cô biết làm vậy không giải quyết được cái gì, chỉ khiến chuyện tệ hơn. Thở ra mấy hơi liền, Tiêu Lăng Nhạn nghiêm túc cùng thành khẩn nói:" Xin lỗi, khả năng tôi có hơi thái quá ... Anh không biết quá khứ của tôi, khi tôi còn đi học từng bị người ta bắt cóc tống tiền, thiếu chút nữa thôi là bị bọn chúng thủ tiêu rồi. Từ đó cha tôi để tôi học nhu đạo, đấu kiếm, tránh sau này tôi bị thua thiệt ... Nên tính cách tôi rất cứng rắn. Chuyện vừa rồi tôi trịnh trọng xin lỗi anh, có điều tôi có cơ sở để nghĩ anh tới tống tiền tôi."
Cừu Địch thong thả ăn uống:" Tôi thực sự rất muốn làm như thế, cô mang chi phiếu không thanh toán được ra chơi đùa chúng tôi, tôi muốn nắm sơ hở của cô, ép cô phải trả tiền chúng tôi ... Đây là chuyện đương nhiên thôi, tôi không trách cô, cô không cần xin lỗi chuyện này, tất nhiên tôi cũng chẳng áy náy vì việc tôi đã làm."
" Vậy chuyện đã qua rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa nhé!" Tiêu Lăng Nhạn muốn gạt chuyện này sang bên:
" Vậy thì nói chuyện gì đây, nói cô gia sản bạc tỷ thì tôi tin, nhưng bảo cô bây giờ có thể lấy ra trăm vạn trả cho chúng tôi thì chỉ là khoác lác mà thôi." Cừu Địch chỉ đũa về phía Tiêu Lăng Nhạn:
" Anh ..." Tiêu Lăng Nhạn vươn tay ra, đây là động tác khóa họng trong nhu đạo, nhưng giữa chừng đã dừng lại, chuyển thành vỗ bàn, tức muốn ngạt thở mà không làm gì được, nói đùa, cô nhìn thấy Cừu Địch đấm bao cát rồi, sức lực đó của y, cô chẳng làm gì nổi:" Anh đúng là kiếp nạn của tôi."