Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 317 - Chương 151: Quanh Co Thật Khó Lường. (5)

Chương 151: Quanh co thật khó lường. (5) Chương 151: Quanh co thật khó lường. (5)

" Hả, không nhìn ra đấy, trong lồng ngực của anh có lương tâm cơ à? Đúng vậy đấy, ngay từ đầu tôi không hề định trả cho các anh thêm 100 vạn, bởi vì tôi thấy mình đã trả đủ với công sức các anh bỏ ra rồi, tôi không thiếu Cáp Mạn cái gì hết." Tiêu Lăng Nhạn trừng mắt với Cừu Địch, một kẻ tham lam vô độ luôn khiến người ta tức giận, huống hồ cô vì chuyện này mà gặp rắc rối không nhỏ:

" Tôi cũng thấy đủ rồi." Cừu Địch gật đầu:

" Thế sao anh còn bày ra mấy trò này, anh trêu tôi đấy à?"

" Đủ thì đủ, nhưng có cơ hội ai ngại lấy thêm chứ, làm ăn không phải đều thế sao?"

" Ha ha ha!" Tiêu Lăng Nhạn tức tới bật cười luôn, cười xong lại nghiến răng nghiến lợi:" Cho nên các người mới đốt lửa khắp nơi, làm chúng tôi chó chạy gà bay à? Bây giờ thì tốt rồi, tôi chẳng cần ra lệnh nữa, chỉ cần Tiêu Kính Khoan qua được việc này, hắn sẽ truy đuổi các người tới cùng."

" Tôi đã dám làm thì sợ gì rắc rối, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, kỳ thực chúng tôi luôn hoài nghi gián điệp ngay bên cạnh cô, muốn đào ra để kiếm tiền." Cừu Địch chẳng sợ:

" Vậy kết quả thế nào rồi?"

" Kết quả là chúng tôi phát hiện ra, chẳng ai bận tâm tới tên gián điệp còn lại, theo quán tính đem hết vấn đề của Đồng Minh quy kết vào Tiêu Vân Phi. Vì thế tôi mới nghĩ, biết đâu cô nóng lòng moi ông ta ra có ý đồ sâu hơn ... Đó là che đậy sự tồn tại của tên gián điệp thứ hai."

" Chà, là ai mà tôi phải che đậy chứ?" Tiêu Lăng Nhạn có vẻ tự tin vào chuyện này:

" Không phải Tiêu Kính Khoan, hắn bám váy vợ mà còn chẳng thuận lợi, không đủ trình độ làm chuyện lớn hơn. Không phải Chu Chân Y, ông ta có bệnh tim, chúng tôi chỉ chọc vài câu đã suýt lăn ra rồi, không làm được mấy chuyện kích thích, không phải những kỹ thuật viên, bọn họ nhát gan, tự tôn, quá khích, không đủ tố chất làm gián điện, càng chẳng đủ điều kiện lập ra công ty như Bác Sĩ ..."

" Tôi luôn nghi ngờ Chúc Sĩ Bình, cho rằng hắn và Ngô Hiểu Tuyền hợp mưu với nhau, thực sự là thế thì mọi điều kiện đều thỏa mãn, bọn họ đúng là đôi gian phu dâm phụ trời sinh."

" Nhưng nếu như là hắn, tôi không tin người tinh minh như cô đã phát hiện ra Quách Phi Phi lại không phát hiện ra Chúc Sĩ Bình thân thiết với cô như vậy, làm sao hắn có thể xây nhà máy, cướp thị trường, mà cô chẳng hay biết, thậm chí Ngô Hiểu Tuyền và Lý Duy Khánh đều im như thóc, không dám nhắc tới?" Cừu Địch nói một tràng, tới đây thì đáp án đã lộ ra rồi:

Tiêu Lăng Nhạn hiểu y muốn nói gì, nhoẻn miệng cười:" À, tôi biết rồi, anh đang định nói gián điệp đó chính là tôi, đúng không?"

Tới đây Cừu Địch không nói nữa, nhún vai một cái.

Tiêu Lăng Nhạn cười càng tươi, nhìn Cừu Địch với vẻ cao ngạo quen thuộc, lại còn phân tích giúp y:" Anh đang nghĩ, tôi chỉ huy bọn họ lấy trộm kỹ thuật của Đồng Minh, chiếm thị trường của Đồng Minh, sau đó vừa ăn cắp lại vừa la làng chứ gì. Chà, rất có trí tưởng tượng đấy, anh có thể về báo cáo công tác rồi, đem tin này bán cho Tiêu Quảng Bằng hoặc là người khác đi, để bọn họ chính thức khởi tố tôi."

" Tôi chưa từng nghĩ như thế, sự thực mất lòng, cô không có sức ảnh hưởng đến vậy ở Đồng Minh để có thể khiến người khác sợ cô, từ bên kỹ thuật, marketing, quảng cáo đều phải ngậm miệng. Cô không có uy tín để Chúc Sĩ Bình một lòng theo đuổi kỹ thuật nghe theo rẳp ... Cô có chút thủ đoạn đấy, xứng với công sức đi du học của cô lắm, nhưng chẳng bù đắp được khiếm khuyết kinh nghiệm, nếu không cô đã chẳng chật vật như vậy ở Đồng Minh." Cừu Địch nhìn sắc mặt dần trở nên khó coi của Tiêu Lăng Nhạn:" Đó phải là nhân vật cỡ như Tiêu Vân Phi mới làm được toàn bộ những việc trên, thế nên đáp án quá rõ ràng, gián điệp chính là cha cô, Tiêu Vân Thanh."

Tiêu Lăng Nhạn nhìn chằm chằm Cừu Địch, như kẻ thù đối diện, nói từng chữ:" Hết chưa, chỉ thế thôi à?"

" Còn một chút nữa thôi, chuyện này không chỉ tôi biết mà Tiêu Vân Phi cũng biết, hai người sáng lập phá nhau, trở mặt thành thù, chỉ còn đường đi tới cùng, e là không cách nào hòa giải ... Điều cuối cùng tôi muốn nói là, cô xuống lầu rất chậm, chắc là báo cảnh sát tới bắt tôi rồi đúng không? Tôi chỉ chưa hiểu một điều, cô lấy cớ gì để bắt tôi đây? Cô nghĩ tôi tới tống tiền cô đúng không?" Cừu Địch rất bình tĩnh:

Đúng sai không cách nào phán đoán, có điều suy đoán cuối cùng của Cừu Địch thì được chứng thực rất nhanh, hai chiếc xe cảnh sát hú còi chói tai phóng tới chỗ hai người đi bộ, xe phanh gấp, bốn cảnh sát tuần tra 110 xông về phía Cừu Địch, mà Tiêu Lăng Nhạn vẫn đứng lặng người ra đó, không biết phải xử lý thế nào.

" Đứng lên, thẳng người lên!"

" Giơ tay lên! Bước ra ngoài chỗ có ánh sáng này"

" Chứng minh thư đâu, trên người có thứ gì nữa không?"

Mấy cảnh sát bao vây Cừu Địch liên tục quát lớn trấn áp, y vừa giơ cao tay liền bị bẻ ngoặt tay ra sau, ấn đầu xuống, một người khác lúc soát toàn thân, cách bọn họ đối phó với công nhân đều thế cả, như gặp khủng bố vậy, sợ trên người những người đó có vũ khí, trong lúc cuống lên gây ra chuyện không ngờ được.

Cừu Địch không nói gì cả, đồ trên người bị lấy hết, ví tiền, di động, một bao thuốc lá chưa hút bao nhiêu, chiếc bật lửa Zippo. Đến khi cảnh sát còng tay y lại muốn giải đi thì Tiêu Lăng Nhạn mới hoàn hồn, chạy tới giữ tay một người kêu lên:" Nhầm rồi nhầm rồi ... Không phải anh ta."

" Hả?" Cả đám cảnh sát ngỡ ngàng, líu lưỡi:" Tổng giám đốc Tiêu, cô báo cảnh sát nói có người tới đe dọa tống tiền cô mà."

" Người đó ... Đi rồi, đây là một người bạn của tôi, mau buông anh ấy ra." Tiêu Lăng Nhạn rối rít nói:

Còng được thu lại tức thì, đám cảnh sát lúng túng, nếu là bạn của Tiêu Lăng Nhạn thì không phải người bình thường, chuyện này không khéo thành rắc rối. Mấy vị cảnh sát chưa biết nói sao thì Cừu Địch lại cười trấn an họ:" Không sao, đừng khẩn trương, các anh nhận được tin báo của nhân dân, hành động nhanh chóng thần tốc, tôi rất kính phục."

" À, vâng, chuyện khẩn cấp, chúng tôi làm việc có sai sót ... Các cậu lên xe đi." Người đứng đầu có vẻ không tệ, đuổi cảnh sát phía dưới đi trước, hơn nữa còn cảnh giác hỏi Tiêu Lăng Nhạn:" Tổng giám đốc Tiêu, vậy chúng tôi đi nhé."

" Không sao, các anh đi đi, hôm khác tới công ty chúng tôi chỉ đạo bảo an làm công tác an ninh, hôm nay làm phiền các anh rồi." Tiêu Lăng Nhạn khách khí nói:

Người ta là phú hào một phương, thể diện rất lớn, mấy vị cảnh sát đều tươi cười, cáo từ rời đi, thoáng cái hai chiếc xe cảnh sát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bình Luận (0)
Comment