Chương 19: Như mộng như ảo như đùa (3)
Chương 19: Như mộng như ảo như đùa (3)
" Thì vốn có cao đâu, cho cô biết khi đó Tạ Kỷ Phong thuê chúng tôi với giá một trăm đồng một ngày đấy." Cừu Địch giơ ngón tay lên, tỏ rõ giá trị của mình:
Hành vi giơ ngón tay lên trước mặt mỹ nữ là rất thô tục thô lỗ, thực sự làm Đới Lan Quân căm ghét, cô đi tới hai bước, nhìn Cừu Địch ở khoảng cách gần, dù không thoải mái chút nào, cô vẫn thẳng thắn hỏi:" Có biết chúng tôi tìm các anh có chuyện gì không?"
" Cô còn chưa nói cơ mà." Cừu Địch híp mắt cười, sườn xám là trang phục rất kén người, một khi phù hợp, cực kỳ tôn dáng, từ trên nhìn xuống, đồi ngực đó thực sự khiến nam nhân ngất ngây, giọng thiếu đứng đắn, lòng lại nghĩ, cô gái này không dễ đối phó, lo cho hai người bạn trên lầu, mình bị tách ra, không biết tình hình ra sao:
" Anh không hề giống ngốc thật."
" Cô đừng làm hồi hộp nữa được không? Cô nói đi, cần gì, giá tiền thế nào, thích hợp thì làm thôi, chúng tôi không kỵ húy gì hết, chỉ cần không phải là đánh nhau cướp bóc."
" Chuyện là như thế này, tôi và chủ nhiệm Đổng chuẩn bị đi xa một chuyến, điều kiện khá khắc nghiệt, cần vài người hỗ trợ. Nhiệm vụ chính là làm lái xe, khuân vác và chạy vặt, không biết anh có thái độ gì với việc này?" Đới Lan Quân đoán đối phương sẽ vội vàng đồng ý, nhưng nếu như thế thì cô lại sẽ do dự, công việc của họ khó chính là ở chỗ này, người đáng tin cậy làm họ yên tâm thì lại không được việc, mấy anh chàng này à, bằng vào thủ đoạn lăn lộn hè phó chắc không thành vấn đề, lại khó khiến người ta tin tưởng:
Cừu Địch cố gắng mở to đôi mắt làm ra vẻ tham lam, nghiêm túc hỏi:" Chắc không đơn giản như thế đâu nhỉ? Vậy bao nhiêu tiền?"
" Không quá nhiều, cũng không hề ít, tất nhiên, cũng không đơn giản như thế." Đới Lan Quân không nói ra, tựa hồ còn đang châm chước xem có nên nói với đối phương hay không:
" Quá khó thì không làm được đâu, cô nhìn thấy rồi đấy, ba chúng tôi thì ăn hại nửa rưỡi, lừa gạt người bình thường còn được chứ khó quá thì chịu thua."
" Chuyện đó anh không cần giải thích, tôi nhìn ra rồi, hiện giờ tôi đang hỏi anh, nếu có giá thích hợp thì anh có chấp nhận đi tới nơi rất xa không, vùng tây bắc, điều kiện rất gian khổ."
" Bao nhiêu tiền?" Cừu Địch không dài dòng, tỏ rõ thái độ, giai nhân thì giai nhân, đây là đời thực, nói chuyện thực tế là nhắc đến tiền, không thể thoát được:
" Ý anh là chỉ cần là tiền đủ nhiều thì sẽ đi chứ gì?"
" Ha ha ha, chắc là cô không có đủ tiền rồi, nếu không chẳng tới mức tìm tới người giá trị thấp như chúng tôi, cô đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng ra xem nào."
" Ngoài giá tiền có thể nói rõ thì những chuyện khác phải đợi khi anh gia nhập vào đội ngũ mới có thể nói được." Đới Lan Quân cân nhắc, theo quan sát thì hai người kia khá đơn giản, giải quyết người này nữa là xong, cô đưa ra giá:" Một tháng, mỗi người ứng trước một vạn, chi phí ăn ở do chúng tôi trả. Sau khi về tới thủ đô sẽ trả cho các một tới bốn vạn, đây gần như ngang giá với một vệ sĩ rồi, hài lòng chưa?"
Chừng đó tiền chẳng dọa nổi Cừu Địch, y do dự ở việc khác, thân phận hai người này quá thần bí, làm hết thảy không thể dự đoán được, nãy giờ tỏ ra kém cỏi như vậy mà người ta chưa chùn bước. Đới Lan Quân nhíu mày:" Anh còn chê ít sao, vậy anh muốn bao nhiêu?"
" Nếu chúng tôi làm công việc điều tra thương vụ thì số tiền này không là gì, chúng tôi từng nhận ủy thác trị giá 100 vạn, 200 vạn rồi, lại còn hoàn thành. Nhưng nếu xét theo công việc bình thường mà nói thì lại là quá nhiều ... Cho nên công việc này của cô, tôi phải cân nhắc đã." Cừu Địch trả lời:
" Anh đừng nghĩ tôi không biết mà khoác lác, làm việc cho công ty điều tra thương vụ, anh được chia 40% cũng là không tệ rồi, lại còn phải tự chịu thuế ... Một ủy thác trăm vạn, tiền tới tay anh 10 vạn là cùng ... Anh cũng đoán đúng rồi đấy, chúng tôi không phải người có tiền tới mức mặc sức vung tay bừa bãi đâu, cái giá là như thế, anh có cân nhắc nữa thì chúng tôi cũng không tăng." Đới Lan Quân vậy mà còn có một mặt rất cứng rắn:
Cừu Địch xua tay:
"Vậy là cô còn chưa nghe ra ý của tôi, vấn đề ở đây không phải là giá tiền, mà có nên làm hay không, tôi phải suy nghĩ."
" Lo chúng tôi bán các anh à?"
Đới Lan Quân bĩu môi, anh chàng này không cần nhát vậy chứ:
" Bán thì không tới mức, cùng lắm là hại chúng tôi thôi." Cừu Địch lúc này không cần ngần ngại, chuyện đã tới mức này thì tốt nhất nên xòe bài với nhau, bổ sung thêm:" Thực ra cô cũng đang do dự mà, sao không cân nhắc kỹ hơn đi? Chuyện này liệu có xung đột với nghề nghiệp của các cô không? Hơn nữa sao tôi cứ cảm thấy các cô thắp hương nhầm chùa, tìm chúng tôi có vẻ không đúng người đâu."
Đới Lan Quân lần nữa hứng thú với Cừu Địch:
"Chà, anh có thể nhìn ra chúng tôi làm nghề gì à?"
" Cô ..."
Cừu Địch giờ có thể thoải mái nhìn ngắm cô gái này từ trên xuống dưới rồi, nhìn xong lắc đầu:" Cô mặc bộ y phục này không cách nào nhìn ra được."
Đới Lan Quân có chút kiêu ngạo:" Ha ha, nếu để anh nhìn ra được thì tôi sống quá thất bại rồi."
" Có điều tôi có thể nhìn ra được chủ nhiệm Đổng."
" Thế à, anh nhìn ra điều gì?"
" Anh ấy làm quan."
" Chuyện đó còn cần phải nói sao? Anh ấy viết rõ lên mặt rồi."
" Chức vụ không cao không thấp, tiền đồ không được như ý, trình độ thì miễn cưỡng, chí lớn nhưng tài thấp ... Nếu từ chủ nhiệm Đổng thì có thể nhìn phần nào về cô rồi, chúng tôi kiếm sống khó khăn, còn cô thì hẳn là muốn vươn lên không dễ nhỉ." Cừu Địch mang theo vài phần hơi men đánh giá:
Đôi môi hồng nhuận Đới Lan Quân há ra, hồi lâu không nói, tựa hồ bị kinh ngạc.
Cừu Địch khẽ vỗ đầu xin lỗi:" Xin lỗi, hôm nay tôi uống hơi nhiều, nói năng linh tinh, cố đừng để ý. Để về chúng tôi thương lượng cùng họ, hai người đã coi trọng chúng tôi, nếu thực sự giúp được thì không thành vấn đề, cũng không cần tốn nhiều tiền thế đâu ... Chúng ta quay về phòng thôi."