Chương 20: Như mộng như ảo như đùa (4)
Chương 20: Như mộng như ảo như đùa (4)
Đới Lan Quân ngăn Cừu Địch lại, tò mò hỏi:" Làm sao anh nhìn ra được những điều đó từ chủ nhiệm Đổng? Có thể giải thích rõ hơn cho tôi biết được không?"
Khó từ chối giai nhân, kể cả Cừu Địch dù muốn người ta đánh giá thấp mình để thoát thân, nhưng cũng có tâm tình mâu thuẫn khác muốn thể hiện trước mặt giai nhân:" Nhìn kiểu uống rượu là biết được phần nào, người uống khỏe nhất chắc chắn không phải là người đứng đầu, nếu quan lộ thuận lợi, tương lai rộng mở, cần gì phải uống liều mạng như thế? Rõ ràng chủ nhiệm Đổng chỉ là một trung tầng, không cao không thấp, không phải là người chuyên môn phụ trách tiếp rượu chứ."
Đới Lan Quân không đáp mà hỏi:" Vậy tài hèn chí lớn thì sao?"
" Nếu là người tài cao chí lớn liệu có chịu ngồi chung bàn đám anh em không tương lai như chúng tôi không?" Cừu Địch đặt ra hỏi đơn giản:
Những điều này nói ra rồi thì thấy rất dễ dàng, đây là trí tuệ tới từ cuộc sống, đơn giản nhưng không tầm thường, tựa hồ làm ấn tượng của Đới Lan Quân với Cừu Địch được cải thiện đôi chút:" Vậy thì anh còn suy xét gì nữa, một người thất bại trên quan trường, tài hèn chí lớn, lại đi xa thì còn có thể làm được gì nào? Có điều tôi tạm thời vẫn chưa thể nói mục đích cho anh được, mặc dù chủ nhiệm Đổng tài hèn, nhưng thân thế của anh ấy thì không phải bình thường."
" Tôi hiểu mà, ở thù đô mà, không thiếu hậu nhân của quan lão gia. Có điều tôi rất tính cách chủ niệm Đổng, không làm cao, nhiệt tình." Cừu Địch thật lòng nói:
" Đi nào, họ nhất định là đợi tới sốt ruột rồi, nhanh nhất thì bao giờ anh có thể cho tôi câu trả lời." Đới Lan Quân đưa tay mời:
Cừu Địch vừa đi vừa nghĩ:" Để tôi suy nghĩ thêm đã."
" Con người anh đúng là không có lương tâm, vừa mới lấy xe về cho anh, anh liền làm cao. Hứ ..." Đới Lan Quân lườm Cừu Địch, rảo bước nhanh hơn, bấm cầu thang máy, tỏ ý giận dỗi:
" Không phải như cô nói, sự nghiệp của tôi vừa mới bắt đầu, bỏ ngang một tháng, sau đó tôi quay về làm lại từ đầu, cô nghĩ chúng tôi kiếm sống dễ dàng vậy à?" Cừu Địch đổi giọng điệu:" Hay là cô dùng hai người bọn họ là được rồi, đâu cần nhiều người giúp như thế."
" Tôi vừa mắt anh đấy, sao nào? Anh không nể mặt chút nào à?" Đi vào thang máy không có người khác, Đới Lan Quân khẽ giậm chân giọng điệu giống như làm nũng nói, thoắt cái như biến thành người khác vậy:
Một cô gái, nhất là một mỹ nhân làm động tác này rất khiến nam nhân khó cưỡng lại, chẳng hiểu sao phản tác dụng với Cừu Địch, cúi đầu nhìn cách ăn mặc chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh xa hoa xung quanh, càng lạc quẻ với cô gái bên cạnh, khẽ nhín vai:" Bản thân tôi còn chẳng vừa mắt với mình."
Nam nhân ấy à, đại đa số thích sĩ diện, trong túi chẳng có một đồng vẫn thích lên mặt làm đại gia, biểu hiện của Cừu Địch làm Đới Lan Quân dở khóc dở cười, sao kỳ vậy, chiêu này của mình không khích được người ta, hình như lại còn khiến người ta sa sút.
Cầu thang máy dừng lại, hai người sóng vai đi qua phục vụ khom người cúi chào. Đới Lan Quân đi giày cao gót bảy phân vẫn thấp hơn Cừu Địch, mái tóc bùi cao sau đầu phía trước lại để vài lọn tóc buông xõa tự nhiên, giảm bớt một phần trang trọng, thêm phần tự nhiên, khí chất cổ điển duy mỹ hiếm thấy, bất tri bất giác tựa như có hình bóng nào đó hòa nhập vào cô, khiến bước chân Cừu Địch chậm nhịp, đứng lại quay người sang ngây ra nhìn.
Người vừa quay sang vừa vặn thấy một đôi tình lữ từ chỗ rẽ đi qua, cô gái ôm chặt cánh tay chàng trai, thì thầm trò chuyện. Cảnh tượng ấy khiến trong ánh mắt hâm mộ của Cừu Địch sinh ra nỗi buồn vô hạn.
" Tôi cũng đoán ra một chuyện đấy, anh có muốn nghe không?" Đới Lan Quân liếc mắt nhìn đôi nam nữ đi ngang qua, tủm tỉm cười nói:
" Cái gì?" Cừu Địch vừa hoàn hồn, chưa nghe rõ:
" Anh hiện không có bạn gái, nhưng chắc chắn có một cô gái khiến anh khắc cốt ghi lòng, đúng không?"
" Sao cô lại nói như thế?"
" Ánh mắt vừa rồi, xúc cảnh sinh tình đúng không, nhớ tới cô ấy hả?" Đới Lan Quân cười ranh mãnh:" Chắc chắn đoán đúng rồi chứ gì?"
" Chuyện này còn phải đoán à? Đi cùng với một mỹ nữ, cho dù có bạn gái, tôi cũng sẽ nói mình độc thân." Cừu Địch không trả lời thẳng câu hỏi của Đới Lan Quân:
" Anh nịnh cũng khá đấy, đáng khen!" Đới Lan Quân ném cho Cừu Địch ánh mắt ẩn ý, đẩy cửa đi vào phòng bao:
Chuyện ở nơi này không có gì bất ngờ hết, qua cửa một cái liền thấy Đổng Thuần Khiết và Bao Tiểu Tam cùng ly với nhau, Bao Tiểu Tam thì đã say tới túy lúy, còn Đổng Thuần Khiết chỉ mới ngà ngà thôi, dưới tình huống mất cân bằng thế này, mọi việc hẳn là đều diễn biến theo ý muốn của hắn rồi. Quả nhiên Đổng Thuần Khiết nhắc:" ... Tam Nhi, giao hẹn rồi đấy nhé, ngày kia lên đường, anh đấy, anh trả cho cậu trước một vạn, khi về trả phần còn lại."
Bao Tiểu Tam đặt mạnh ly rượu xuống bàn, hào khí ngút trời nói:" Anh nói tiền bạc cái gì chứ, có chuyện gì anh Đổng cứ nói một câu, ở trung tâm phụ tùng xe hơi tôi có mấy chục anh em, anh muốn xử thằng nào tôi đi xử thằng đó."
"Không, không, chúng ta không đi xử ai hết, chúng ta ra ngoài du lịch thôi ... nào, làm một ly ... Tiểu Cảnh, cậu cũng đừng ở đây biểu diễn nữa, khi về anh giới thiệu cho cậu vài phòng công tác, đều do diễn viên có chút danh tiếng sáng lập, cậu như thế này phải di đóng phim thần tượng mới đúng chứ." Đổng Thuần Khiết nói chắc nịch:
Cảnh Bảo Lỗi xem chừng đã coi Đổng Thuần Khiết thành bồ tát cứu khổ cứu nạn rồi, nâng ly lên nói:" Vậy cám ơn anh Đổng ... Anh không biết, tôi rất muốn sống đàng hoàng, sống ra dạng người một chút ... Mượn lời may mắn của anh, mời anh một ly."
Ba người đó cửa cổ uống cạn, Cừu Địch sợ chuyện sẽ xảy ra thế này mà, quay sang thì Đới Lan Quân đã về chỗ cùng Đường Anh uống rượu, cười nói gì đó, phát hiện Cừu Địch nhìn mình còn nhướng mắt lên thách thức y. Mưu kế người ta đã thành công rồi, không thèm lịch sự với anh nữa.
Phen này xong rồi, không trâu nên e là chó bị bắt đi cày mất rồi.