Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 351 - Chương 21: Như Mộng Như Ảo Như Đùa. (5)

Chương 21: Như mộng như ảo như đùa. (5) Chương 21: Như mộng như ảo như đùa. (5)

Đổng Thuần Khiết không bỏ qua một ai hết, rót rượu cho Cừu Địch, quan tâm hỏi:" Bọn họ đưa xe về rồi chứ?"

" Vâng, cám ơn chủ nhiệm Đổng." Cừu Địch nhận ly rượu cám ơn:

" Gọi là anh Đổng đi, gọi chủ nhiệm cái gì chứ, xấu hổ lắm ... Tôi trừ cái miệng dùng để khoác lác ra thì chẳng qua quen biết nhiều hơn một chút mà thôi. Chứ cái chức vụ này của tôi đặt ở thủ đô thì chẳng là cái thá gì hết ... Nào, nào các huynh đệ, quen biết nhau là duyên phận, cạn chén!" Đổng Thuần Khiết nâng ly lên hô lớn như thổ phỉ, cái ly thủy tinh 300 ml mà hẳn uống ừng ực như uống nước:

Ly này không thể không uống, Cừu Địch phải nhăn mặt mới uống hết được một hơi, vừa uống xong thì bị cái tay lớn của Lão Đổng vỗ lên vai, suýt nữa làm rượu trong bụng trào lên, hỏi thẳng:" Chúng tôi ... Tam Nhi, Tiểu Cảnh đã bàn rồi, ngày kia lên đường, tới tây bắc tuần thị một vòng, trước kia phải gọi là bát phủ tuần án, thay hoàng đế tuần thú biên cương ... Thiệt thòi cho các huynh đệ rồi, phải lấy thể diện cho Lão Đổng này, tất cả mặc vest đen, đeo kính râm cho tôi ... Ở thủ đô này không tới lượt chúng ta ra oai, chúng ta tới địa phương hoành hành, cậu nói có được không?"

Cừu Địch dở khóc dở cười, trong lòng y vốn có chút nghi ngờ xe mình gặp vấn đề do mấy người này giở trò, nhưng nghe mấy lời này đi, một người như thế mà đi nghi ngờ thì hơi quá rồi:" Được, được!"

" Vậy thì cứ giao hẹn như thế đi, hết thảy tổn thất do tôi bồi thường, mọi chi phí do tôi thanh toán." Đổng Thuần Khiết hùng hồn tuyên bố, rõ ràng là cũng thích cái vị trí đại ca này lắm:

" Chủ nhiệm Đổng, chuyện ..." Cừu Địch vội ngăn lại, y đồng ý bao giờ chứ, y phụ họa cái chuyện mặc đồng phục, rõ ràng bị gài :

" Gọi anh ... Khỏi cần nhắc tới chuyện tiền, cậu mà nhắc tới tiền là mắng anh đấy, có chút chuyện nhỏ xíu, nhấc tay là giải quyết rồi, đã bảo uống với anh chén rượu là xong, không cần nhớ ơn. Tam Nhi nói cậu muốn thi công chức phải không? Nếu muốn an bài một công việc cho cậu ở thủ đô này hơi khó, chứ cậu muốn về quê làm giáo viên à? Dễ như bỡn vậy, anh gọi cú điện thoại là xong thôi ... Nhưng mà anh phải bảo cậu chuyện này, dạy học là dạy mầm non cho tổ quốc đấy, mấy thứ bậy bạ như cậu bán ngoài kia phải bỏ đi, không được hại chúng ... Chúng nó phải học lý tưởng, hoài bão mới đúng ... Để lúc khác anh an bài cho, cậu không cần quan tâm nữa, đợi đi làm là được."

Đổng Thuần Khiết nói rất hào sảng, còn vỗ vai Cừu Địch chan chát, làm y nghẹn không nói được lời nào, cảm kích thì cảm kích, biết ơn thì biết ơn, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Cừu Địch không muốn làm việc theo kiểu hồ đồ như thế này, Lão Đổng không phải cộng sự đáng tin cậy, làm việc phải có kế hoạch, đường đi nước bước, có phải như y đi du lịch, thích đi là đi đâu.

" Này, con bà nó, tên giám đốc sao còn chưa tới." Đổng Thuần Khiết kêu ầm lên:

Cảnh Bảo Lỗi nhắc:" Anh vừa mới gọi điện thoại thôi mà."

Í, lại còn có chuyện gì nữa đây? Cừu Địch mù tịt, hỏi mấy tên kia không ăn thua rồi, quay sang nhìn Đường Anh, cô cười sẽ biết ngay thôi. Phục vụ viên nói sẽ tới ngay ạ, chốc lát sau quả nhiên có nam tử tuổi trên 40, trông rất có phong thái đi vào.

Cảnh Bảo Lỗ ngay lập tức đứng dậy chào giám đốc Dương, giám đốc Dương kia thì thái độ hết sức kính cẩn xin lỗi, vẫn bị Đổng Thuần Khiết ép cho uống ba chén rượu. Lão Đổng còn khoác vai Cảnh Bảo Lỗi giới thiệu, đây là tiểu huynh đệ của tôi, nếu sau này tới chỗ anh, dám để cho cậu ta hát, tôi không tha cho anh.

Điều này làm Cừu Địch hết sức bất ngờ, giám đốc của Khách sạn Á vận hội, nói thế nào cũng phải có gia sản nghìn vạn chứ, vậy mà phải liên tục cười nịnh nói xin lỗi, lại bảo đưa thêm hoa quả, tặng mỗi người một gói đồ kỷ niệm, an bài nhân viên phục vụ chu đáo. Chủ nhiệm Đổng lúc ấy mới miễn cưỡng hài lòng, đuổi người ta đi như đuổi gà: Đi đi, tôi không thích thấy mặt đám gian thương các anh.

Giám đốc Dương cứ thế vâng dạ bị đuổi đi, làm Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi sùng bái vô cùng, coi anh Đổng thành thần tượng rồi.

Quyền lực áp đảo dễ dàng khiến người ta khuất phục, Cừu Địch lại khác, y chỉ thấy toàn thân không thoải mái, tự rót rượu cho mình cầm ly rượu lên. Loại rượu Mao Đài này không rẻ, thế nên mới có câu, người mua Mao Đài không uống, người uống Mao Đài không mua ... Y chính là loại mua Mao Đài chỉ đem tặng người ta chứ không dám uống thứ đắt tiền này. Thở dài một tiếng ngửa cổ uống cạn, rượu vào miệng sao chỉ thấy vị đắng.

Nguyên nhân không có gì khác, Cừu Địch cũng có mơ ước một ngày thành ông chủ lớn như giám đốc Dương, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến y bị đả kích mạnh, dù có thành ông chủ lớn như thế, vẫn bị một người chả biết thân phận là gì gọi tới đuổi đi như trò đùa ... Vậy mục tiêu của mình còn ý nghĩa gì nữa đây? Gian khổ phấn đấu mười mấy hai mươi năm phấn đấu đổi lấy kết cục như thế sao?

Cừu Địch lại rót ly nữa, uống quá gấp người nôn nao, một tay y chống trán, mắt nhìn chằm chằm ly rượu như mang vô vàn tâm sự ... Không hề biết hành động kỳ quặc của mình lọt hết vào một đôi mắt tò mò.

Bữa cơm chiêu đãi không thể chê trách được gì, tiệc tan rời bàn, thẻ phòng đưa tới tay ba người, mỗi người một phòng. Mọi người xuống tận đại sảnh tiễn chân, bên ngoài mưa rồi, hai phục viên đứng cầm ô đợi sẵn, xe lái tới tận bậc thềm, Đổng Thuần Khiết khi xuống lầu mỗi tay khoác vai một người, giáo dục:" Người trẻ tuổi sinh lực dư giả, muốn làm gì làm nấy, đừng thái quá là được ..."

Bao Tiểu Tam uống tới đứng không vững nữa, ôm Đổng Thuần Khiết:" Anh ơi, anh đừng đi, tiết mục tiếp theo em an bài cho, chỉ ăn uống còn chưa vui vẻ sao được, anh không được đi, chơi thế là không đẹp đâu."

Tới lượt Đổng Thuần Khiết toát mồ hôi, đúng là mua dây buộc mình, vội vàng gọi Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi:" Mau mau, đưa cậu ta về phòng ... Đừng tiễn tôi nữa."

Hai người kéo Bao Tiểu Tam ra, Đới Lan Quân tới quầy lễ tân quẹt thẻ, cùng Đường Anh, Đổng Thuần Khiết đi ngay, trông rõ ràng không hề say.

Đợi xe đi rồi, quay đầu lại không thấy Bao Tiểu Tam đâu nữa, tìm kiếm một vòng mới phát hiện ra hắn ôm thùng rác của khách sạn ngáy khò khó rồi. Cừu Địch không lạ chuyện này nữa, cõng Bao Tiểu Tam lên lưng, ai ngờ bên này chưa xong, bên kia Cảnh Bảo Lỗi vừa uống rượu xong ra gió mưa hắt vào không chịu nổi, thế là ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo.

Cừu Địch trước tiên cõng Bao Tiểu Tam về phòng, sau đó lại xuống cõng Cảnh Bảo Lỗi, ném hai thẳng say tới bất tỉnh nhân sự chung một giường. Còn một mình Cừu Địch đi ra ban công rộng rãi, châm điếu thuốc mà chẳng mấy khi hút, thành phố ngoài kia đã chìm trong bóng đêm, màn mưa như bức rèm dày đặc che mờ tất cả, thi thoảng gió lùa vào mang theo hơi nước mát lạnh làm đốm lửa trên đầu điếu thuốc lập lòe.

Trong đầu Cừu Địch có muôn vàn ý nghĩ, chẳng nghĩ cái gì tới nơi tới chốn, nhìn hai người bạn ngủ say không còn biết gì, làm y hết sức hâm mộ ...
Bình Luận (0)
Comment