Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 371 - Chương 41: Giữa Đêm Khuya Hỏi Chân Tướng. (1)

Chương 41: Giữa đêm khuya hỏi chân tướng. (1) Chương 41: Giữa đêm khuya hỏi chân tướng. (1)

" A lô." Đới Lan Quân mệt mỏi nhận máy:

" Tôi đang ở dưới lầu đợi cô." Cừu Địch trong điện thoại nói:

" Muộn thế này rồi, anh đợi tôi làm cái ..." Đới Lan Quân chưa kịp nói hết thì điện thoại đã cúp rồi, cô ngay tức thì ngồi dậy, lòng đầy nghi ngờ, không biết có chuyện gì, nghĩ một lúc quyết định đi dép vào, khoác thêm áo ngoài, vội vàng xuống lầu.

Chạy xuống đại sảnh vắng tanh không có ai, lại chạy ra sân tối tù mù, cô tiếp tục chạy ra cổng mới thấy Cừu Địch hai tay đút túi quấn, đứng dựa vào cột đèn bên đường đợi mình.

Thật lòng mà nói, Đới Lan Quân rất có thiện cảm với Cừu Địch, bất kể là gương mặt nam tính thu hút hay vóc dáng cao ráo rắn rỏi, tính cách chững chạc cùng với ánh mắt ẩn chứa tâm sự, đều phù hợp loại hình khiến các cô gái nhìn thêm mấy lượt. Nếu như không phải biết y là tên bàn hàng giả, dáng vẻ lười nhác mà tự tin kia, tám thành bị người ta coi là soái ca có thành tựu sự nghiệp, đáng để gửi gằm cả đời rồi.

Nếu là người khác phá đám hạnh phúc nhỏ bé trên giường của cô, Đới Lan Quân đã rất bực tức, sải bước đi tới, mỉm cười hỏi:" Có chuyện gì thế?"

" Không có chuyện gì cả, buồn chán muốn tìm người tản bộ cùng thôi, không ngại chứ?" Cừu Địch xoay người thong thả đi trước:

" Nói thừa, tôi bận rộn cả một ngày rồi, có thể không ngại sao?" Đới Lan Quân nói thế nhưng vẫn đi theo Cừu Địch:" Anh không phải muốn tản bộ, có điều muốn hỏi tôi chứ gì?"

Đêm khuya vắng vẻ, ánh trăng lờ mờ hắn xuống lề đường, nhà cửa hai bên đều tối lửa tắt đèn, chỉ có rất ít ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ. Có cột đèn đường đấy, nhưng khoảng cách khá xa, hơn nữa một số bóng đèn hỏng rồi, không tắt tịt thì chỉ sáng như đèn dầu, chẳng đủ soi đường, khiến mặt đường loang lổ mảng tối sáng đen xen.

Cừu Địch thoải mái đi ngay giữa lòng đường cũng chẳng lo cản trở ai:" Tôi không chắc cô sẽ trả lời tôi."

" Ừm, nếu không chắc thì đừng hỏi nữa." Đới Lan Quân nói rất thẳng thắn, cô nghiêng đầu sang nhìn vẻ mặt mang chút phiền muộn của Cừu Địch, cười thần bí, không để ý tới hắn:

Một người đi trước, một người đi theo, đổi vị trí cho nhau, giống nhau ở chỗ, đều không nói gì cả, cứ lặng lẽ đi về phía trước. Huyện thành nhỏ ở tây bắc nghèo khó, tuy là khu dân cư đông đúc bậc nhất quanh vùng, nhân khẩu còn chưa tới ba vạn, khu trung tâm chẳng tới vạn người. Khách sạn của họ cấp bậc không tệ, nhưng nằm chếch ngoài rìa huyện thành rồi, chắc là tận dụng đường xá mới xây tốt hơn cùng đất đai rộng rãi.

Nhà cửa ở đây đa phần là nhà một tầng, còn có sân vườn, một vài khoảng đất trống, trước kia chắc là đồng ruộng hay vườn cây. Dưới bóng đêm mênh mông, ánh đèn lưa thưa, người đi đường chẳng mấy, tất cả bao phủ trong bóng đêm tĩnh mịch.

Không khí ban đêm khá dễ chịu, man mát chưa tới mức lạnh, ở hoàn cảnh miễn cưỡng coi như thoải mái này, Đới Lan Quân cũng thả lỏng hơn, cô thi thoảng nhìn Cừu Địch. Cừu Địch đi rất đều, bước chân thong thả, gương mặt bình tình, bình tĩnh tới mức không phù hợp với tuổi tác của y.

Rất nhiều chuyện Đới Lan Quân sợ là càng che giấu càng không được, chàng trai này không như hai người bạn.

" Anh nhất định có điều muốn nói, đừng thẹn thẹn thò thò thế có được không, lại có phải là muốn tỏ tình với tôi đâu." Đới Lan Quân trêu chọc, bất kể thân phận hay dung mạo, cô đều tự tin nói ra câu này:

Không ngờ Cừu Địch nói:" Nếu như tôi tỏ tình với cô thì nhất định không ngượng ngùng gì cả."

" Ồ, sao thế, tự tin của anh lấy ở đâu ra vậy?"

" Tôi tự tin là vì biết chắc chắn cô sẽ từ chối, nếu như biết trước kết quả rồi thì còn gì hồi hộp nữa đâu mà phải ngượng ngùng?"

" Nói phải." Đới Lan Quân đưa tay vuốt mái tóc bị gió đêm thổi lòa xòa, nếu không phải đúng là không phải xấu hổ rồi. Suốt mười mấy ngày đi đường, Cừu Địch luôn ít nói, vì thế Đới Lan Quan chủ động lên tiếng trước:" Vậy rốt cuộc là chuyện gì khiến anh phải ngập ngừng như thế?"

" À, hỏi câu này đúng là không hay lắm." Cừu Địch tặc lưỡi:

Đới Lan Quân phất tay nói một câu như trong vở kịch:" Nói đi, bản tiểu thư thứ cho ngươi vô tội."

" Vậy tôi nói nhé ... Lãnh đạo, cô chuẩn bị lừa dân nghèo chúng tôi tới bao giờ đây?" Cừu Địch nhìn thẳng vào mặt Đới Lan Quân hỏi:

Lời này vừa nói ra, cả hai đều đứng lại, Đới Lan Quân không ngờ bị hỏi thẳng như vậy, nhìn gương mặt nghiêm túc quá mức của Cừu Địch, cô không nhịn được phì cười:" Anh đang nói cái gì thế hả?"

" Nếu cô định nói chuyện với tôi kiểu như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi sở dĩ nói chuyện riêng với cô là vì sợ nói thẳng ra trước mặt mọi người thì cô và chủ nhiệm Đổng xấu hổ, nếu cô không định nói chuyện đàng hoàng vậy thì chẳng cần nữa rồi." Cừu Địch xoay người đi luôn:

" Này, khoan đã ..." Đới Lan Quân theo bản năng muốn kéo tay Cừu Địch, Cừu Địch lách người chộp lấy cổ tay cô, không ngờ cô càng nhanh hơn, tay linh hoạt như cá bơi trong nước thoát ngay, tiếp đó gối phải nâng lên như chớp thúc tới phía trước... Ngay lập tức cô phát hiện ra không ổn, vội vàng dừng lại, chỉ thiếu một chút thôi là trúng chỗ hiểm của Cừu Địch rồi.

" Xin lỗi, xin lỗi, phòng lang thập nhị tức ấy mà." Đới Lan Quân vội vàng thu chân lại, ngón tay thon dài đưa lên khẽ xoa cánh mũi, dáng vẻ của vô cùng ngây ngô đáng yêu, cứ như một cước vừa rồi không phải do cô tung ra vậy, lời nói dối cùng động tác này tới cô cũng phải đỏ mặt:

" À, ra vậy, thế thì cô cứ luyện thêm đi, tôi đi nhé." Cừu Địch vẫy tay bỏ đi:

Sao lại có nam nhân khô khan như thế, không nể mặt chút nào, bản tiểu thư không mấy khi phải giở thủ đoạn này, mỹ nhân kế mất hiệu quả, Đới Lan Quân hơi bực tức, Cừu Địch đi mấy bước rồi cô mới đuổi theo, tự nhiên như không khoác tay y, thân thiết như đôi tình lữ:" Đừng như thế mà, tôi cũng muốn tản bộ, đi cùng tôi đi."

" Cô thực sự không cần miễn cưỡng như thế." Cừu Địch nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay Đới Lan Quân, tay đút túi quần jean, đi thong thả như thực sự không quan tâm nữa vậy:

Hai lần dùng mỹ nhân kế không thành, Đới Lan Quân có vẻ chịu thua rồi, gọi với theo:" Rốt cuộc anh muốn biết cái gì?"

" Rốt cuộc các cô muốn làm gì?" Cừu Địch hỏi:

" Chuyện này quan trọng với anh lăm sao?" Đới Lan Quân chưa chịu trả lời, bặm môi giống khó xử lắm:

" Đương nhiên là quan trọng rồi, tôi vốn thực sự cho rằng chủ nhiệm Đổng là quan viên nhỏ, dẫn theo mỹ nữ đi ngao du đất trời, kiếm vài người tháp tùng lấy thể diện. Còn tôi, làm việc vất vả mấy tháng rồi, cũng muốn thuận tiện đi chơi, cũng có phần muốn leo cành cao, nói không chừng quen biết được quyền quý."

" Nhưng mà càng đi càng thấy không ổn, món ăn ngon không ăn, thắng cảnh không vào, mấy ngày trước càng hay hơn nữa, xuất hiện nhân tình gì đó của chủ nhiệm Đổng. Hôm đó tôi rất cảm động ... Nhưng chuyện ngày hôm nay, cô thấy lời nói dối đó còn bao biện được nữa không? Tin tức muốn tìm lại xuất hiện ở hiệu mát xa, tình nhân anh ấy gặp được, không phải là ở những nơi như thế chứ?" Cừu Địch thấy mình có quyền ngờ vực:
Bình Luận (0)
Comment