Chương 40: Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. (2)
Chương 40: Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. (2)
" Yên tâm, có thằng trộm lấy đồ của chúng tôi, chúng tôi đi tìm hắn thôi ..." Bao Tiểu Tam vừa nói vừa mở ví tiền của Đổng Thuần Khiết ra, nhìn tiền chật ních trong đó mắt muốn biến thành hình đồng tiền, hai cô gái cũng vươn cổ ra nhìn, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn nhau cười trộm, không nói một câu đã có cảm giác tâm đầu ý hợp:
Số còn lại chỉ biết câm nín không xen vào.
Bao Tiểu Tam hắng giọng vài tiếng, sướng rồi lần đầu tiên trong đời được đóng vai thổ hào, rút xoạch ra hai tờ 100, nghiêm mặt hỏi:" Nghĩ kỹ xem, rốt cuộc là ba hay bốn ngày trước, giờ nào."
" Bốn ngày ... Ngày bao nhiêu nhỉ, 17 ..."
" Đúng rồi, hôm đó tôi nhận được tin nhắn của nhà mạng báo số dư không đủ nữa, tôi xem tin nhắn xong thì hắn tới."
" Kiểm tra tin nhắn xem là biết giờ ngay."
Hai cô gái thảo luận quả nhiên là tìm được thời gian chính xác, cô gái cao ráo liền kiểm tra lại tin nhắn điện thoại rồi reo lên:" Đây rồi, buổi chiều, khi đó tôi vừa ăn trưa xong, 1 giờ 13 phút chiều này."
" Hắn lái một chiếc Hồng Quang." Cô thấp bổ xung:
Bao Tiểu Tam cười hi hí đưa mỗi cô gái một tờ tiền, lại rút thêm hai tờ nữa hỏi Đổng Thuần Khiết:" Anh Đổng, hỏi cái gì bây giờ?"
" Sao họ nhìn thấy thứ đó?" Đổng Thuần Khiết nhắc:
" Đúng rồi, sao hai chị nhìn thấy thứ đó?" Bao Tiểu Tam lặp lại câu hỏi:
" Còn không phải đơn giản sao, chúng tôi cởi quần áo ra làm việc, hắn ném thứ đó trên bàn. Tôi nhìn thấy thứ đó kỳ lạ, hỏi, đại ca sao điện thoại của anh to thế? Hắn nói, thế là gì, trym anh còn to hơn ..." Cô gái cao ráo vô tư nói:
"Khục, khục!" Cừu Địch phát ra âm thanh không biết là ho hay cười, đảm bảo là nội thương nghiêm trọng rồi, đó là vì bị Đới Lan Quan liếc mắt sang đấy, nếu không thì y đã cười lớn.
Bao Tiểu Tam quay đầu lại:" Anh Đổng, hài lòng chưa?"
" Ừ, hài lòng, hài lòng ..." Đổng Thuần Khiết đổ mồ hôi hột:
Bao Tiểu Tam đưa cả hai tờ tiền cho cô gái cao, lại điệu nghệ rút hai tờ tiền nữa, cười với cô gái thấp:" Đừng bảo anh đây không cho em cơ hội nhé, nói xem trông hắn như thế nào?"
Cô gái thấp ra sức giựt tóc nhớ lại, miêu tả hình dáng cho Bao Tiểu Tam, thành công đổi được hai tờ tiền. Lại tới cô gái cao nói tranh, cô lại nhớ ra rồi, người đó ăn thịt cừu, miệng rất khó ngửi cứ sán tới hôn cô, bị cô đẩy ra. Cô gái thấp lại nhảy vào, bổ xung, vốn hắn gọi tôi phục vụ, nhưng mà cổ hắn có vết xẹo trông rất đáng sợ, tôi không dám nhận, cho nên nhường cho cô ấy.
Hai cô gái cứ như thế tranh nhau nói, sợ điều mình biết bị đối phương nói ra trước thì mất tiền, còn Bao Tiểu Tam thì hào phóng, dù sao có phải tiền mình đâu mà xót, cứ có thông tin hữu ích là trả tiền ngay, không cần nhiều lời. Đến khi mỗi cô gái đều đã cầm mười mấy tờ một trăm đồng trong tay thì bắt đầu run, nên biết mỗi lần phục vụ khách họ chỉ được 100 đồng thôi, hôm nào ế khách quá mặc cả xuống 80 đồng thậm chí 60 đồng cũng chiều luôn, còn chia cho hiệu nữa, bây giờ kiếm hơn nghìn đồng rồi, quá nhiều, khó tránh khỏi khẩn trương.
Đổng Thuần Khiết thấy hai cô gái đột nhiên ít nói hẳn, đoán được nguyên nhân, phất tay:" Các cô không cần khách khí, chúng tôi không thiếu tiền, không đòi lại đâu."
Câu này thật dễ nghe, hai cô gái hưng phấn cuộn tiền lại nhét vào khe vú, liên tục cám ơn.
" Có phải trông hắn như thế này không?" Đới Lan Quân cầm cuốn sổ tay đưa tới trước mặt hai cô gái: " Các cô thấy bức tranh nào giống hơn?"
Hai cô gái vừa nhìn lướt qua hình vẽ trên trang giấy nhỏ đã kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Đới Lan Quân, thì ra trong lúc hai cô gái tranh nhau miêu tả, cô đã phác họa ra hai bức tranh, trông hết sức truyền thần. Hai cô gái chỉ ra mấy điểm trên bức tranh, liên tục nói giống, rất giống.
Chuyện diễn ra rất thuận lợi, Đới Lan Quan sửa lại tranh vẽ của mình, đến khi bức tranh hoàn thiện không còn chỗ nào để sửa thêm, cứ như nhìn người ngồi trước mặt mà vẽ ra, Đổng Thuần Khiết tràn trề lòng tin, nói:" Tam Nhi, Tiểu Đới, đi theo tôi ... Cừu Địch, Tiểu Cảnh, hai cậu đưa các cô ấy về, nhớ mời người ta một bữa đấy nhé."
Bao Tiểu Tam hí hửng bám đuôi Đổng Thuần Khiết. Ba người đó đi rồi, Cảnh Bảo Lỗi ngượng ngùng không biết nói chuyện với hai cô gái ra sao, Cừu Địch đưa tay mời:" Hai cô, chúng ta đi thôi."
Cô gái thấp hứng chí nhìn Cừu Địch, nhưng không phải nhìn mặt mà là cánh tay trần rắn chắc, cảm giác như đá hoa cương tạc thành. Cô gái cao thì nhắm trúng Cảnh Bảo Lỗi rồi, khi vừa ra cửa thì hắn cảm thấy cánh tay chạm vào thứ gì êm ái, em gái kia hỏi:" Soái ca, tên anh là gì thế?"
Cảnh Bảo Lỗ không cao, vừa tầm với cô gái kia, cô ta sán tới gần, mặt dán sát vào nhau, đôi mắt mơ màng, nụ cười lả lơi, bầu ngực chẳng e dè gì có ép vào cánh tay hắn, làm Cảnh Bảo Lỗi "à à " một hồi không nói thành lời.
Tìm người đã mệt, lúc tìm ra được manh mối rồi lại còn mệt hơn. Hơn 10 giờ đêm ba người Đổng Thuần Khiết, Đới Lan Quân, Bao Tiểu Tam mới về, xuống xe một cái Lão Đổng khoác vai Bao Tiểu Tam xúi bẩy gì đó, Bao Tiểu Tam như nhận được chỉ thị cách mạng, hết sức nghiêm túc đứng thẳng tỏ thái độ:" Biết rồi anh Đổng, chuyện này có đánh chết tôi cũng không nói đâu."
" Ừ, thế thì tốt, mau lên, mau về nghỉ ngơi đi, mai còn phải bận bịu đấy." Đổng Thuần Khiết thân thiết khoác vai Bao Tiểu Tam lên lầu:
Đới Lan Quân theo sau lưng, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm, nhưng khó miêu tả được, dù sao loại tâm tình thấp thỏm bất an đó hết sức rõ ràng, tựa như có hồi chuông cảnh báo đang reo vậy. Trở về phòng, Đới Lan Quân chẳng tháo giày tử tế mà đá luôn mỗi thứ một cái, thả mình xuống chiếc giường chẳng êm ái gì, chỉ thế thôi cũng đủ khiến toàn thân cô rên lên sung sướng rồi. Nếu lúc này có người hỏi cô hạnh phúc là gì, chắc chắn cô trả lời là được nằm trên giường cả ngày, không làm gì cả.
Chỉ nằm xuống thả lỏng chừng ba phút thôi, mí mắt Đới Lan Quân đã tìm đến nhau, đang rơi vào trạng thái mơ màng thì tiếng chuông điện thoại phá ngang, cô uể oải xoay người lấy điện thoại, cứ nghĩ chủ nhiệm Đổng có an bài gì, không ngờ là số di động của Cừu Địch.
Đêm hôm khuya khoắt, y gọi điện cho mình làm gì?