Chương 39: Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. (1)
Chương 39: Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. (1)
" Mọi người bình tĩnh nào." Đúng lúc căng thẳng thì Đổng Thuần Khiết thể hiện được tư cách người từng trải nhất ở đây, đáng lẽ hắn phải là người tức giận nhất lại bình tĩnh, sợ Bao Tiểu Tam nói không lựa lời, đội ngũ xảy ra xích mích, đứng dậy quát át những người khác đi:" Tam Nhi, cậu không cần nói gì cả, tôi nhận tâm ý của cậu rồi, có điều thân thể này của tôi không chơi được cái trò ấy nữa ... Thế này đi, tiền do tôi bỏ, còn người thì cậu ... cậu, cậu tự mang về hưởng phúc của người Tề đi ... Đi đi, đi đi."
Nói rồi nhét luôn cái vì dầy cộm vào tay Bao Tiểu Tam, cô gái cao hơn mắt sáng lên:" Anh ơi, nhớ phải trả tiền đấy nhé!"
Cô gái còn lại không nhìn ví mà nhìn Đổng Thuần Khiết, miệng người sang có gang có thép, lên tiếng một cái biết ngay người có tiền, mắt lúng liếng làm dáng với hắn:" Chu choa, hôm nay gặp được người tốt thật rồi."
" Tam Nhi, được rồi, dẫn người đi đi." Cảnh Bảo Lỗi cố sức đẩy Bao Tiểu Tam ra ngoài:
Bao Tiểu Tam dễ dàng gạt hắn sang bên, đi tới trước bàn, híp mắt cười với Đổng Thuần Khiết, giọng điệu rất thần bí:" Anh Đổng, anh thực sự không cần à?"
" Ừ, không cần, không cần ..." Đổng Thuần Khiết xua tay:
" Thế thì anh đừng có hối hận đấy, hai người bọn họ đã từng thấy cái này." Bao Tiểu Tam lục túi, uy phong vỗ đánh chát lên bàn, chính là tấm ảnh mà bọn họ đi khắp nơi tìm kiếm không thấy:
Cái gì?
Đới Lan Quân giật mình, chuyển biến quá bất ngờ làm người ta không tin nổi. Đổng Thuần Khiết nhìn đi nhìn lại hai cô gái đầy vị phong trần này, làm thế nào mà lại liên quan tới mấy cô gái này, cẩn thận hỏi:" Họ thực sự từng thấy à?"
" Làm sao tôi dám lừa anh chứ? Lúc nãy tô đưa em gái kia về, trong lòng tức lắm, tốn tiền vô ích mà ... Trong cửa hiệu của họ có ba người, ai cũng không tệ, tôi chọn mà hoa cả mắt. Khi đưa em gái đó về, họ còn an ủi tôi ... Khi đó tôi nghĩ, nói không chừng bao năm qua anh bỏ sót chỗ ngày rồi. Nghĩ mà xem, đi xa nhà dài ngày, thế nào chẳng tới những chỗ như thế để vui vẻ một lần chứ, tôi hỏi một cái, đúng là gặp thật, chính là cô ấy đấy ..." Bao Tiểu Tam chỉ cô gái cao ráo:
Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi đắng hết mồm, lao tâm khổ tử không có kết quả, vậy mà thằng ngốc Bao Tiểu Tam này đi chơi gái cũng moi ra. Bọn họ hiểu rõ lắm, vừa rồi chắc chắn thằng khốn ấy đã lược bỏ rất nhiều chi tiết không hài hòa, ví như Bao Tiểu Tam tiếc tiền, đằng nào cũng mất tiền rồi, nên định vui vẻ thay Lão Đổng, trong lúc tán gẫu Bao Tiểu Tam không biết giữ mồm miệng kể ra lý do mình tới đấy, thế là ... Bùm! Phát hiện rồi.
" Nào nào, mang cái ghế tới đây cho khách ngồi . . Hai cái ... Ngồi đi, ngồi đi, mọi người ngồi chỗ này ... Phải rồi chuyện ấy ..." Đổng Thuần Khiết đâu bận tâm tới quá trình thế nào chứ, thái độ thay đổi hẳn, cứ như là vớ phải được báu vật vậy, có điều hắn giữ thân phận, sợ hỏi ra chuyện không phù hợp, kịp thời phanh lại, gọi Đới Lan Quân:" Tiểu Đới, cô hỏi đi!"
Đới Lan Quân không ngại, cô đứng ở một bên bàn, hòa nhã hỏi:" Các cô thấy được thứ giống thế này từ bao giờ?"
" Được chừng ba bốn ngày." Cô gái cao ráo đáp:
Tốt quá, thời gian khá gần, Đới Lan Quân hỏi tới:" Thời gian cụ thể là lúc nào?"
" Ai mà nhớ được cụ thể như thế chứ?" Cô gái cao tỏ ra khó chịu, mặc dù Đới Lan Quân lúc này ăn mặc quê mùa, chẳng hề trang điểm, đầu tóc thiếu chăm chút, nhưng vẻ đẹp tự nhiên trang nhã thoát tục đó vẫn lấn át mấy cô gái trang điểm lòe loẹt bọn họ, trong lòng bỗng dưng khó chịu:
" Vậy cô xác định là cái nào?" Đới Lan Quân không để ý tới thái độ thù địch của đối phương, lại hỏi:
" Chính là cái này." Cô gái thấp hơn chỉ tay vào bức ảnh trên bàn, một thứ hình thù cổ quái, trông giống như chiếc điện thoại có màn hình lớn:
" Thứ này sao?" Đới Lan Quân khoanh tay trước ngực, thái độ hết sức thận trọng:" Thứ này ít gặp, thông thường đều cất đi, không tùy tiện để cho người khác thấy, hơn nữa bọn họ tới chỗ của các cô còn dùng loại thiết bị này làm gì?"
" Này, nghe giọng điệu của cô kìa." Cô gái cao ráo khó chịu khịt mũi, lườm nguýt:" Chỗ chúng tôi thế nào, vì sao không thể thấy, đừng nói thiết bị này, cả thiết bị mọc trên người hắn chúng tôi cũng thấy rồi ... Ra vẻ cái gì chứ hả? Nếu không phải nể mặt vị đại ca này, chúng tôi thèm mà tới đây à?"
Đới Lan Quân không ngờ đối phương phản ứng mạnh như thế, Đổng Thuần Khiết thấy vừa hỏi chuyện một cái làm không khí căng thẳng, vội vàng đánh mắt cho Đới Lan Quân bảo cô không nói nữa. Hắn đang định nói gì đó xoa dịu không khí thì úi chả, đâu ra một mảng trắng lóa mắt thế kia? Thì ra là cô gái thấp hơn đoán chừng là nhìn ra đây là khách sộp, ngang nhiên kéo cổ áo xuống, không chỉ áo ngoài, kéo luôn áo lót bên trong, lộ quá nửa bầu ngực trắng bóc, còn cả núm vú thâm thâm như quả nho nữa, làm Đổng Thuần Kiết nuốt hết lời muốn nói lại.
" Đi đi, tránh hết sang một bên, đến lúc quan trọng lại trông cậy gì được ... Đặc biệt là chị đấy, chuyên dùng ánh mắt thành kiến nhìn người ta." Bao Tiểu Tam can thiệp vào, còn mắng thẳng mặt Đới Lan Quân:
Cái gì? Mắng mình à? Một câu thôi làm Đới Lan Quân tức ngạt thở rồi, vừa định phát tác thì có người kéo mình lại, cô tức giận quay đầu, Cừu Địch đã đặt một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, đồng thời cũng nói với Đổng Thuần Khiết:" Anh Đổng, để Tam Nhi giải quyết chuyện này đi."
Lão Đổng gật đầu ngay, đoán chừng hiểu ra rồi, trừ Bao Tiểu Tam ra, bọn họ không biết cách giao thiệp với mấy cô gái này.
Đúng là như thế thật, Bao Tiểu Tam vừa mắng Đới Lan Quân một cái, cô gái cao ráo vui vẻ hẳn còn nhếch mép ném cho Đới Lan Quân ánh mắt khinh bỉ. Đổng Thuần Khiết rời chỗ gọi Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi, cậu thay Tiểu Đới đi."
" Vâng!" Bao Tiểu Tam ngồi vào chỗ Đống Thuần Khiết đối diện với hai cô gái, cười tít mắt:" Các chị đều là người từng trải rồi, có chút chuyện thôi, không cần căng thẳng.
Nói rồi đưa tay về phía Cừu Địch ngoắc ngoắc, Cừu Địch hiểu ý đưa bao thuốc lá Trung Hoa mềm tới, hắn mau lẹ mời thuốc. Hai cô gái mỗi người kẹp một điếu, nhả mấy hơi khói liền thả lỏng hơn, đoán chừng là bị Bao Tiểu Tam lừa tới, cô thấp vừa nhả khói vừa hỏi:" Rốt cuộc là chuyện gì? Anh đừng có mà gây phiền toái cho chúng tôi đấy."