Chương 38: Đi tới đâu cũng cụng đầu. (4)
Chương 38: Đi tới đâu cũng cụng đầu. (4)
Bao Tiểu Tam mặt hếch lên nhìn trời để cô gái khoác tay đi qua chỗ ba người đứng, Đới Lan Quân định nói gì đó, không ngờ Bao Tiểu Tam đã nghiêm mặt nói trước:" Đừng gọi tôi, có chuyện nghiêm túc, không rảnh nói chuyện với chị."
Oa, oai như chủ mỏ than vậy, Cừu Địch nghe mà muốn sắn tay áo lên đánh thằng khốn đó rồi, nhưng bị Cảnh Bảo Lỗi giữ lại, trơ mắt nhìn Bao Tiểu Tam dẫn em gái kia ưỡn ẹo vào khách sạn. Đời Lan Quân vẫn không tin nổi:" Hay thật đấy, cựu tình nhân của chủ nhiệm Đổng còn chưa tìm thấy, vậy mà Tam Nhi đã đã tự kiếm cho mình một người."
Cừu Địch hoang mang vô cùng, Bao Tiểu Tam có vô sỉ tới mấy cũng không thể không hiểu nguyên tắc chơi gái phương xa đánh bạc ở gần, hắn đâu có ngu mà ngang nhiên dẫn gái về khách sạn vui vẻ. Chắc chắn luôn, Cừu Địch sống chung nhà với Bao Tiểu Tam lâu rồi, đã bao giờ thấy hắn mất tiểu tháo tới mức đó đâu? Đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó đáng sợ lắm, Cừu Địch run giọng:" Hỏng rồi!"
Nói xong đi vội, Đới Lan Quân nhanh chân đuổi theo:" Cái gì hỏng?"
" Khả năng cao không phải do Tam Nhi tự tìm gái cho mình đâu."
Cảnh Bảo Lỗi nghe thế cũng cả kinh, hỏng rồi, hỏng chuyện rồi.
Vấn đề là có biết cũng không kịp nữa, ba người vội vàng đuổi theo Bao Tiểu Tam lên lầu, em gái chân dài kia đang buồn chán chơi đùa móng tay ngoài hành lang, Cừu Địch hỏi gấp:" Bạn tôi đâu rồi?"
Em gái kia điệu đà chỉ vào phòng, nhưng lại là phòng chủ nhiệm Đổng, ba người chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy tiếng rống đầy phẫn nộ của Đổng Thuần Khiết:" Cậu muốn làm cái gì hả?"
Tiếp đó nghe thấy Bao Tiểu Tam giải thích:" Anh Đổng, tôi nhìn thấy anh mấy ngày qua sốt ruột tới tâm thần bất ổn, tôi muốn chia sẻ lo lắng với anh ... Nữ nhân như nhau cả mà, dùng để phát tiết thôi, nhìn anh buồn như thế, tôi không đành lòng ... Thật đấy, em gái đó khá lắm, mới tròn 20, vào nghề chưa đầy một năm, ở trong nghề này gọi là vẫn còn tươi ... ."
Tiếp đó là câu trả hết sức đơn giản của chủ nhiệm Đổng:" Cút!"
Bao Tiểu Tam mở cửa loạng choạng chạy ra, thấy mọi người đều đứng đó thì ngạc nhiên lắm, sao ở đây cả thế này? Ba người kia đều nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Em gái nghe thấy đoạn đối đáp rồi, kéo tay Bao Tiểu Tam hờn dỗi nói:" Anh, không thể làm lỡ chuyện làm ăn của người ta như thế chứ, tiền anh hứa vẫn phải trả đấy."
Đới Lan Quân tức, tức lắm, tức tới bật cười luôn rồi, cô cũng hiểu Bao Tiểu Tam có ý tốt, muốn an ủi chủ nhiệm Đổng, nên không nỡ mắng. Cừu Địch không chỉ một lần than kiếp trước mình tạo nghiệp chướng gì mà kiếp này gặp phải thằng bạn như thế, hết giận nổi rồi, kéo tay Bao Tiểu Tam, dặn:" Tam Nhi, đừng làm bừa nữa, mau đưa con gái nhà người ta về đi ... Mày không cần nói gì thêm nữa, tiền trả đủ cho người ta là được, đi mau về mau."
Không ngờ nhiệt tình của mình bị phũ phàng như thế, Bao Tiểu Tam ấm ức vô cùng, dẫn em gái kia đi.
Ba người còn lại cùng buông tiếng thở dài, sau đó người nọ chỉ người kia, bảo vào an ủi chủ nhiệm Đổng đi, kết quả là không ai chịu vào, sau một hồi giao hẹn, cả ba đặt tay lên cửa cùng đẩy ra.
Ở trong phòng, Lão Đổng bày đủ thứ sách, tranh ảnh lên bàn, bên cạnh là chiếc laptop, có vẻ cơn giận chưa tan, như bị người ta vu oan vậy, trút hết phẫn nộ vào bàn phím:" Cái thằng khốn kiếp đó, không ngờ tới hiệu mát xa dẫn gái về chia sẻ ưu lo với tôi, giúp tôi phát tiết ... Tôi lớn như thế này rồi mới lần đầu gặp chuyện như thế ... Mười chín tuổi, con tôi còn nhiều tuổi hơn ... Không còn ra cái gì nữa, quá đáng quá thể lắm rồi, thói đời này, làm sao lại sa đọa tới mức đó ..."
E rằng với loại thân phận như của Đổng Thuần Khiết thì đúng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Đới Lan Quân là nữ giới, nói chuyện này không tiện, Cảnh Bảo Lỗi chỉ biết phụ họa cũng không trông cậy được, thế là rốt cuộc lại phải do Cừu Địch mặt dày mày dạn đi tới nói đỡ Bao Tiểu Tam:" Chủ nhiệm Đổng, anh nguôi giận, Tam Nhi chẳng đi học được mấy ngày, trình độ chỉ đến thế thôi, thằng ấy thế đó, có ý tốt toàn làm hỏng chuyện."
" Vâng, cậu ấy thực ra có ý tốt ạ, vì bao lâu rồi không giúp gì được anh, trong lòng áy náy." Cảnh Bảo Lỗi quả nhiên hỗ trợ ngay tức thì:
" Ài, thời buổi này đúng là cái gì cũng có ..." Đổng Thuần Khiết ngừng tay, chán nản dựa vào lưng ghế, ôm hi vọng mong manh hỏi:" Phải rồi, có tin tức gì không?"
Ba người cùng lắc đầu, sắc mặt Lão Đổng ảm đạm thêm vài phần, buông tiếng thở dài gập laptop lại:" Xem ra lại một phen phí công vô ích rồi ... Thôi, có khi số mệnh là như thế!"
Cừu Địch ra hiệu cho Cảnh Bảo Lỗi đi trước tới nhà ăn gọi cơm, lát nữa cùng xuống lầu ăn tối, y ở lại trò chuyện với Đổng Thuần Khiết vài câu, tâm tình người ta đã không tốt, lại thêm thằng báo hại Bao Tiểu Tam kiếm chuyện, làm Lão Đổng ngay cả tâm tư ăn cơm cũng không có nữa.
Uỳnh! Bọn họ còn chưa kịp đi ăn cơm thì Cảnh Bảo Lỗi xô cửa xông vào, mặt đầy kinh hoàng.
Cừu Địch phát ngán hỏi:" Lại chuyện gì nữa thế?"
" Là, là Tam Nhi ..." Cảnh Bảo Lỗi khẩn trương tới độ nói năng không rõ nữa, chỉ biết giơ hai ngón tay lên, báo một tin khủng khiếp:" Tam, Tam Nhi về rồi, lần này dẫn theo những hai cô gái."
Hả? Cả đám ngạc nhiên trật khớp hàm, không phải tên đó kích thích quá độ, thua ở đâu tính gấp đôi ở đó chứ?
Uỳnh! Cửa lại lần nữa bị xô ra, Cảnh Bảo Lỗi khiếp hãi dựa sát vào tường, Bao Tiểu Tam hiên ngang đi vào, vẫy tay ra phía sau:" Vào đi, vào cả đi."
Đi theo là hai cô gái diêm dúa lẳng lơ, em gái khi nãy còn được cái trẻ trung, hai cô này đứng tuổi rồi, mùi nước hoa rẻ tiền gắt không chịu nổi, cái mặt trát phấn dày tới mức như quỷ hút máu, môi còn đỏ chót, không biết có phải tới đây dọa người ta không?
Cừu Địch luôn nhường nhịn Bao Tiểu Tam, lần này hắn quá trớn rồi, nổi nóng:" Tam Nhi, mày mà giở trò ngu, tin tao đánh mày không?"
" Bao Tiểu Tam, mau đưa người đi đi." Đới Lan Quân cũng tức tím mặt, nắm đấm siết chặt, xem ra cũng muốn đánh người lắm rồi: