Chương 37: Đi tới đâu cũng cụng đầu. (3)
Chương 37: Đi tới đâu cũng cụng đầu. (3)
Cảnh Bảo Lỗi bị câu khái quát rất có tính triết lý của Tam Nhi làm tán thưởng không thôi:" Có đạo lý, cực kỳ có đạo lý, chúng ta lần nào mà không phải là lụy cái gì đó ... Ý tôi đang nói tới mình đợi được chủ nhiệm Đổng nâng đỡ, nhưng mà kết quả thế này, làm sao tôi mở miệng được ... Í, Tam Nhi, đâu rồi."
Nói chuyện một lúc chợt phát hiện ra không có ai ở bên cạnh, Cảnh Bảo Lỗi quay đầu, chỉ thấy Bao Tiểu Tam đang nhìn chằm chằm vào cửa hiệu, thuận theo ánh mắt của hắn, Cảnh Bảo Lỗi nhìn thấy hiệu mát xa thắp đèn neon màu hồng mờ ảo, tấm biển nhỏ nhấp nháy dòng chữ: Bấm huyệt Ôn Châu!
Dưới ánh đèn lờ mờ, váy ngắn áo trễ, mấy cô gái ăn mặc hết sức hở hang bạo dạn lộ ra cánh tay lẫn bắp đùi trắng tóa mắt, bầu ngực tròn trịa ẩn hiện dưới cổ áo trống hoác, tám phần bên trong trống không. Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là kinh doanh cái gì, Cản Bảo Lỗi cẩn thận tới bên cạnh Bao Tiểu Tam, nguy rồi, chảy nước dãi rồi:" Tam Nhi, cậu động cỡn đấy à?"
" Chứ sao, mấy ngày qua chạy suốt, không có thời gian rảnh dừng lại xem AV mới, bây giờ tao nhìn lợn nái cũng thấy thanh tú." Bao Tiểu Tam hít nước dãi vào miệng, không thèm che giấu gì hết:
Thấy mấy chàng trai đứng ngoài nhìn tựa hồ còn ngại ngần chưa dám vào, một cô gái lớn mật thậm chí chủ động tách mở đùi ra, lộ ra một góc quần lót đỏ, nhìn cực kỳ gợi cảm. Cảnh Bảo Lỗi mặt đỏ rực, thầm hô chết rồi, kéo tay Bao Tiểu Tam: " Thời điểm không thích hợp, chúng ta về trước đã anh Đổng đang đợi tin chúng ta ..."
" Không về!" Bao Tiểu Tam giật tay ra: " Đằng nào cũng có tin tức đếch gì đâu, về mắt mặt."
" Về tự xử cho bớt tốn kém ... Ra ngoài chớ chơi mấy thứ này, gặp phải bọn lừa đảo, gài bẫy tống tiền thì sao? Bọn tôi không cứu được cậu đâu." Cảnh Bảo Lỗi thấy nói nhẹ không xong đành phải đe dọa:
" Mày thì hiểu cái đếch gì, làm như trò dùng gái nhử mồi tao chưa chơi qua vậy ... Đây là mấy hiệu chính quy, người ta không chơi trò đó. Muốn chơi thì hoặc gái đứng đường, hoặc là mấy chỗ trong ngõ, ai lại đi mở quán ngoài mặt đường để bẫy khách, ảnh hưởng tới chữ tín lắm." Bao Tiểu Tam vừa nói vừa dán mắt vào em gái ngón tay cầm điếu thuốc đặt hờ hững lên môi, ánh mắt nhìn hắn như có nước, cực kỳ dụ hoặc, còn khẽ ngoắc tay với hắn khiêu khích:
Cảnh Bảo Lỗi ra sức kéo hắn:" Đừng vớ vẩn, cậu theo tôi về, nếu không tôi về một mình ăn nói thế nào?"
" Mày đi trước đi, tao vào xem sao." Bao Tiểu Tam đẩy Cảnh Bảo Lỗi, nhưng chuyến này hắn nhất quyết không buông, Bao Tiểu Tam nổi nóng:" Bảo Đản, mày mà không để tao phát tiết, có tin đêm nay tao chui vào chăn của mày không?"
Cảnh Bảo Lỗi như chạm phải than nóng, buông tay nhảy ra sau ngay tức thì. Bao Tiểu Tam nghênh mặt đắc ý, chỉnh lại cổ áo, nghênh ngang đi vào trong cửa hiệu, lập tức có hai em gái chạy tới, dán ngực lên cánh tay hắn tới biến dạng, hắn cũng chẳng vừa mỗi tay sờ mông một cô gái, bóp tới nhiệt tình.
" Sao lại thế này cơ chứ!" Cảnh Bảo Lỗi vỗ trán liên hồi, hết cách rồi, vội vàng chạy về. Mới đầu hắn có chút khẩn trương, đi một đoạn lại nghĩ, mình khẩn trương cái gì, thế là cảm thấy buồn cười, cứ như vậy cười suốt chặng đường trở về ...
Khi Cừu Địch và Đới Lan Quân về tới khách sạn không ngờ lại gặp Cảnh Bảo Lỗi ở cổng, hắn ngồi bệt trong bóng tối, cứ tưởng ra đường gặp phải chuyện gì thiệt thòi nên ngồi khóc thầm, ai dè ngồi xuống phát hiện hắn gục đầu vào gối cười như lên cơn thần kinh.
" Cậu lên cơn gì thế hả?" Cừu Địch đá Cảnh Bảo Lỗi một phát mà hắn vẫn cười:
" Có chuyện gì thế?" Đới Lan Quân thấy Cảnh Bảo Lỗi cười vui vẻ như vậy, cô tưởng có phát hiện gì rồi, mặt mày tươi tỉnh hẳn:" Có chuyện tốt à?"
Cảnh Bảo Lỗi gật đầu, Đới Lan Quân cấp thiết hỏi:" Vậy thì mau nói đi."
" À ..." Cảnh Bảo Lỗi nói làm sao được chứ, nhịn lại không nhịn nổi, nghẹn trong lòng vô cùng khó chịu:
Cừu Địch nhìn ra có chuyện không ổn rồi, kéo Cảnh Bảo Lỗi sang một bên, tránh xa Đới Lan Quân rồi mới hỏi:" Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải Tam Nhi lại bày ra trò ngu ngốc gì rồi không?"
" Không phải!" Cảnh Bảo Lỗi kéo cổ Cừu Địch xuống, nói nhỏ một câu:
Cừu Địch giật mình nhảy dựng lên, tức không để đâu cho hết, chửi om xòm, lúc nào rồi mà còn làm cái chuyện đó chứ, quát Cảnh Bảo Lỗi:" Sao cậu không ngăn cản hắn?"
" Tôi ngăn được sao? Tôi mà giữ chặt, không cẩn thận hắn kéo tôi vào ấy chứ ... Vào đó rồi thì hết thoát." Cảnh Bảo Lỗi ấm ức nói:
" Thằng khốn đó!" Cừu Địch tức lắm, chửi cũng không làm gì được:" Nếu mà có Thiên Kiều ở đây thì đỡ biết bao, ít nhất thằng khùng đó không dám làm bừa."
Đới Lan Quân thấy Cừu Địch đấm đá vào không khí, từ mừng chuyển sang sợ, chạy tới hỏi:" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?"
Giờ tới lượt Cừu Địch có khổ không cách nào dãi bày, chuyện ảnh hưởng tới thể diện cả đám:" Không sao đâu ... Thằng Tam Nhi đó đi uống rượu, cô không hiểu tình hắn, uống nhiều là khùng khùng."
" Lúc nào rồi còn tâm trạng rượu chè, các anh hay thật đấy." Đới Lan Quân khó chịu lộ rõ ra mặt, nói chuyện không khách khí gì nữa, càng không thèm nói chuyện với họ nữa, quay ngoắt người đi về phía cổng khách sạn, không ngờ mới đi vài bước đã phải dừng lại:
Chẳng phải Bao Tiểu Tam vừa mới từ taxi xuống kìa à? Không phải nói đi uống rượu sao? Sao lại về nhanh như thế? Đang thắc mắt thì mồm cô mở lớn không kìm được tiếng hô nho nhỏ.
" Hả?" Đằng sau lưng đồng thời có hai tiếng hô lớn hơn:
Bởi vì từ trong xe đi ra một cô gái mặc váy ngắn, tóc tết nơ bướm, trang phục đơn giản thôi nổi bật đồi ngực tròn trịa, vòng eo nhỏ và đôi chân dài, tuy son phấn hơi đậm nhưng nhìn có vẻ tuổi còn trẻ lắm. Cô gái đó vừa mới xuống xe liền khoác tay Bao Tiểu Tam, dáng vẻ thân mật như đôi tình nhân, làm ba cái miệng há hốc ra không khép lại được.