Chương 36: Đi tới đâu cũng cụng đầu. (2)
Chương 36: Đi tới đâu cũng cụng đầu. (2)
Cừu Địch thu ảnh lại, y thì xác định được Đới Lan Quân không ngốc, ít nhất là biết được thứ này là gì, không phải người ngoài nghề. Rốt cuộc đây là thứ gì, tại sao lại phải giữ kín như thế.
Tạm gạt bỏ suy đoán sang bên, Cừu Địch đuổi theo Đới Lan Quân:" Này."
" Tên tôi không phải là này." Đới Lan Quân quay đầu lại lườm y:
" Thật khó gọi, gọi là chị thì cô lại chê là già, gọi là em, cô thấy sởn gai ốc ... Vậy cô bảo nên xưng hô thế nào đây?" Cừu Địch giang tay ra, chắc là vì tìm kiếm không có kết quả lại thêm mệt mỏi, điều kiện ăn ở tệ, cho nên thời gian gần đây tính khí cô em này trở nên rất không tốt:
" Đừng xưng hô nữa, hỏi cái gì?" Đới Lan Quân chẳng quay đầu lại:
" Ý tôi là không thể tiếp tục tìm kiếm như thế này được, sẽ không có kết quả đâu, cô ấy xuất hiện ở nơi này cũng chưa chắc gì là người nơi này, chẳng lẽ tới lúc đó lại đi tìm cả Trung Quốc à? Tiếp tục thế này không được, tốn tiền tốn sức chưa nói, kết quả cũng không có."
" Vậy anh có cách gì hay không?"
" Với thân phận của chủ nhiệm Đổng, sao không tìm công an giúp, không thì phát thông báo tìm người cũng được mà. Còn nữa, cô gái ấy khẩu âm gì, cũng phải có chút trọng điểm để tìm kiếm chứ." Cừu Địch thấy tìm người với kiểu mơ hồ thế này thật vô ích:
" Điều anh nghĩ, chúng tôi cũng nghĩ tới rồi ... Đã từng tìm tới công an, tìm tới thám tử tư, thậm chí chúng tôi còn thuê mấy cảnh sát nghỉ hưu đi tìm ..." Đới Lan Quân thở dài:" Xem ra lần này cũng hỏng."
Cừu Địch giật mình:" Oa, bao nhiêu cao thủ như thế mà không tìm ra à?"
" Chứ còn sao, cho nên năm nay chủ nhiệm Đổng mới thay đổi lối suy nghĩ, tìm đến những người nhiều mưu ma chước quỷ nhất, không từ thủ đoạn nhất giúp. Anh ấy mới nghĩ đến gián điệp thương mại ... Cho nên mới tìm đến các anh đấy." Đới Lan Quân nửa đùa nửa thật nói:
Cừu Địch khiêm tốn:" Chúng tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi, hơn nữa đã nghỉ làm rồi."
" Nhưng điều chúng tôi nghe được ở chỗ giám đốc Tạ lại khác đấy, anh ấy nói các anh là cao thủ trong cao thủ." Đới Lan Quân cố tình kéo dài giọng ở chữ "cao thủ", tiếp xúc lâu cô gần như nhìn ra hết rồi, ba người này nói hữu danh vô thực còn là nhẹ, cô thậm chí hoài nghi bị Tạ Kỷ Phong lừa rồi:
Cừu Địch cũng chửi Tạ Kỷ Phong, biết ngay tên đó không tử tế gì, hai bên đã cắt đứt liên lạc tới nửa năm rồi, y tỏ thái độ rất dứt khoát, hai bên không còn liên quan gì hết, cuối cùng vẫn bị tên khốn nạn đó lấy ra làm lá chắn. Giờ chửi tên đó không ích gì, Cừu Địch lần nữa đuổi theo Đới Lan Quân:" Nếu không tìm thấy thì hậu quả có nghiêm trọng không?"
" Không sao, chủ nhiệm Đổng đã thất vọng tới sắp tuyệt vọng rồi, chẳng rảnh mà để ý tới các anh đâu." Đới Lan Quân xem thường rõ ràng:
Bị người ta xem thường cũng phải thôi, biểu hiện của ba người bọn họ tệ quá mà, Cừu Địch không khỏi nghĩ tới cô gái nhỏ kia, thiếu cô, bọn họ thiếu đi đôi mắt, sức mạnh đội ngũ sụt giảm hẳn. Di động trong túi reo, Cừu Địch lấy ra xem, tức thì mừng rỡ, linh thật vừa nghĩ tới một cái liền có ngay, tin nhắn do Quản Thiên Kiều gửi tới, nội dung lập tức khiến y không vui nổi, mặt trở nên âm trầm ...
Đới Lan Quân ở phía trước gọi:" Nhanh lên chút, anh còn lề mề là muộn cả giờ cơm đấy."
Cất di động đi, Cừu Địch trở nên ít nói hẳn, lặng lẽ theo sau Đới Lan Quân, vừa đi vừa suy nghĩ nội dung đoạn tin nhắn vừa nhận được, tới nhà trọ tiếp theo vỗ má mấy cái lấy lại tinh thần, bắt đầu tán gẫu với phục vụ viên.
" Chưa thấy ... Đây là thứ gì thế?"
" Cút đi!"
" Không đi xe lải nhải cái đéo gì ... Ồ, trả tiền hả? Đưa đây xem nào ... Chưa bao giờ thấy!"
" Cút xéo, đừng làm phiền!"
Từ đám xe chui tụ tập thành đống ở bến xe cho nên những tiểu thương bán hàng gần đó, thậm chí bác gái bác trai bán hoa quả bán thịt bên đường cũng không bỏ qua. Câu trả lời có được trừ thất vọng thì cũng chỉ có thất vọng, điều này đả kích rất lớn với Bao Tiểu Tam một lòng muốn báo đáp ân tình cho Lão Đổng. Hắn và Cảnh Bảo Lỗi hỏi khắp nơi, cho tới khi trời sắp tối, mua bao thuốc lá hỏi hiệu tạp hóa cuối cùng, ngẩng đầu lên thì không còn ai để hỏi nữa.
Hai người thất thểu đi trên đường, Bao Tiểu Tam thở dài sườn sượt:" Bảo Đản này, tao thương anh Đổng quá, mấy ngày qua anh ấy sắp điên rồi."
" Tôi thực sự không nhìn ra, anh Đổng lại là người chung tình, vì một cô gái bèo nước gặp nhau mà lại có nhiều công sức như thế." Cảnh Bảo Lỗi than:
" Tốn tiền cho gái, vì gái mà thiệt thòi, tại gái mà vất vả cả đời ... Đó chính là số mệnh của nam nhân chúng ta." Bao Tiểu Tam rất thông cảm cho anh Đổng bị lún sâu vào gái không dứt ra được:
Cảnh Bảo Lỗi chỉ "ừ" một tiếng, mới đầu rất dị ứng với lời lẽ thô tục tùy tiện của Bao Tiểu Tam tới bây giờ hắn đã quen rồi, thậm chí còn thấy mấy lời này rất thú vị, cười nói:" Biết làm sao, hồng nhan còn khó nhìn thấu hơn hồng trần mà, lao đao cũng là hiển nhiên. Chủ nhiệm Đổng cứ che che đậy đậy mãi, mới đầu tôi cứ tưởng là làm việc bất chính gì cơ, té ra là chuyện tình cảm ..."
" Tao thấy anh Đổng rất tốt, phải nói là quá tốt ấy chứ, lần đầu gặp nhau tao cho anh ấy một đấm, còn đá thêm vài phát, người ta chẳng hề để bụng, suốt dọc đường đi vẫn cho chúng ta ăn uống no nê, chúng ta lại chẳng giúp được gì. Bây giờ về thấy anh ấy, tao xấu hổ." Bao Tiểu Tam thực sự sợ trở về nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Đổng Thuần Khiết:
" Tôi lại thấy anh ấy lụy tình quá rồi, có cần thiết làm như vậy không?" Cảnh Bảo Lỗi không quá tán đồng hành vi này: " Thiếu tự trọng quá!"
" Trên đời này có ai không lụy, có người vì gái mà lụy, có người vì quyền mà lụy, rồi vì tiền mà lụy ... Tóm lại là, còn người sống chính là để lụy." Bao Tiểu Tam không biết có phải bị ảnh hưởng của Lão Đổng không, gần đây cứ thích thốt ra mấy lời triết lý, đang thao thao bất tuyệt chẳng biết làm sao hai chân như đeo chì, không nhúc nhích được nữa: