Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 365 - Chương 35: Đi Tới Đâu Cũng Cụng Đầu. (1)

Chương 35: Đi tới đâu cũng cụng đầu. (1) Chương 35: Đi tới đâu cũng cụng đầu. (1)

Nhiệm vụ đã rất rõ ràng rồi, lần này không còn là lang thang vu vơ nữa, cả đoàn nhanh chóng chuẩn bị vật dụng hàng ngày, nước uống, thức ăn, đổ đầy xăng rồi lại tiếp tục lên đường.

Hội Ninh, Định Tây, Thông An Đặc, Vân Điền, Lũng Tây, Vũ Sơn, Dân Huyện tới Lâm Đàm, nhìn trên bản đồ thì bọn họ đã đi theo vòng tròn lớn từ phía tây vòng xuống phía nam, gần như đi hết phía nam của tỉnh Cam Túc rồi.

Kết quả là hành trình mười ba ngày, hao phí rất nhiều tiền bạc công sức, vẫn chẳng có chút thu hoạch nào.

Chiều ngày hôm đó xe tới Lâm Đàm nghỉ ngơi một chút, bốn người chia thành hai nhóm bận rộn việc của mình, nhìn Đổng Thuần Khiết mỗi ngày một trầm mặc hơn, vị lãnh đạo háu ăn vậy mà ngay cả ăn uống cũng không thấy tha thiết nữa, nhìn thế nào cũng giống người bị ái tình dằn vặt.

Tạm gạt bỏ chuyện luân lý đạo đức sang một bên, nói thế nào thì Lão Đổng đối xử với mọi người rất tốt, bọn họ đều muốn dốc lòng tìm người cho hắn, trước tiên tìm ra người đã, chuyện khác tính sau.

Phương thức tìm kiếm rất đơn giản, đó là đem những trang thiết bị nói không ra tên đó đặt trước mặt người có khả năng biết thông tin, thăm dò tin tức. Đã từng thấy hay chưa, hỏi một cái là biết ngay.

Vốn trong lòng mọi người không tin cho lắm, vì trong mắt họ, số máy móc này cứ na ná nhau, nhưng Lão Đổng giải thích, những cái máy thăm dò này rất đặc thù, chỉ cần là có người nhìn thấy bất kể là đặt dưới đất hay là đeo trên lưng thì nhìn thấy là ít nhiều có ấn tượng. Bởi vì đây là vùng phía tây kém phát triển, những người đeo loại máy móc này muốn không gây chú ý cũng khó.

Thế thì tìm thôi, các loại khách sạn nhà nghỉ là mục tiêu hàng đầu, không thể thiếu được chuyện đưa tiền cho phục vụ viên thăm dò. Bến xe cũng không thể bỏ qua được, nơi thế này phải tìm lưu manh du côn đương địa, đến cả Bao Tiểu Tam cũng bị người ta lừa tiền. Tiếp tới nữa là các tài xế lái xe chui cũng có khả năng từng tiếp xúc với những người đó. Còn lại là những trạm xăng dọc đường, suy bụng ta ra bụng người thôi, khoảng cách giữa mỗi trạm xăng ở nơi vắng bóng người này rất xa, mỗi khi thấy thế nào cũng phải dừng lại đổ xăng hoặc mua đồ hỏi tin, kết quả là khoang sau xe đã mua mười mấy thùng nước khoáng với giá cắt cổ, vậy mà chẳng hỏi ra được chút thông tin nào.

Cừu Địch và Đới Lan Quân một nhóm, nguyên nhân là hai tên kia tranh nhau lập nhóm với cô, không tên nào chịu tên nào, kết quả cả hai bị đá đít. Liên tục nhiều ngày đi đường vất vả, nghỉ ngơi không tốt, thêm vào ăn uống chẳng ra sao, ngay cả cô gái dung nhan rực rỡ này cũng trở nên ốm yếu uể oải rồi. Chẳng cách nào ăn mặc thời trang như lúc mới xuất phát, mua ít trang phục địa phương, càng lúc càng giống thôn nữ.

Đi tới một nơi gọi là Nhà trọ Quang Minh, Cừu Địch nhìn hoàn cảnh xung quanh, dẫu sao cũng là một huyện thành, cách khu phong cảnh Tần Lĩnh không xa, điều kiện coi như khá tốt ... Ấy so với nơi bọn họ từng sống trên đường thôi.

" Cô vào hay tôi vào đây?" Cừu Địch hỏi:

" Theo quy củ mà làm." Đới Lan Quân mặt mày phờ phạc đưa tay ra chơi trò kéo búa bao, cô ra bao thắng búa của Cừu Địch, gần như kiệt sức ngồi xuống bên đường:

Cừu Địch trước khi vào nhà trọ quay đầu nhìn Đợi Lan Quân ngồi xổm bên lề đường, dựa người vào cái cột bên cạnh như muốn ngủ gật, tóc tai bơ phờ, da cũng đen không ít, làm người ta thương xót. Thật không biết quan hệ với Lão Đổng thân thiết tới độ nào mà một cô gái thành thị chịu lang thang khắp mảnh đất hoang vu này giúp hắn tìm tình nhân.

" Ở trọ à?" Phục vụ viên ngồi chống cằm sau quầy, chẳng buồn đứng dậy tiếp khách, hỏi chuyện cũng cộc lốc:

" Chừng buổi tối đội ngũ của chúng tôi mới tới được đây, có phòng không?" Cừu Địch lập lờ hỏi:

" Có!" Phục vụ viên trả lời đúng một chữ, đẩy tờ giấy giới thiệu giá phòng cùng điều kiện tới:

" Ồ, cũng được đấy ... À phải rồi, thời gian trước đồng nghiệp của chúng tôi từng qua đây, chắc cũng ở nơi này ... Ngại quá, cô đừng để ý, đội thăm dò chúng tôi có vị đồng nghiệp chắc đã đưa đồ tới chỗ các cô rồi." Cừu Địch nói dối thì mở mồm ra là có cớ ngay, thuần thục lắm , vừa nói vừa đưa ảnh ra, chỉ một thiết bị trên đó:" Chính là cái này này."

Phục vụ viên ghé mắt nhìn, sầm mặt xuống, thoáng cái vẻ hung dữ của bà nương tây bắc lộ ra, chưa gì giọng đã cao vút lên:" Làm sao, định tống tiền à, đồ các người hỏng không liên quan tới chúng tôi."

" Cô đừng hiểu lầm, cái thứ đồng nát này không đáng tiền, ý tôi nói là, nếu cô chẳng may thu được thì bán cho tôi nhé." Cừu Địch cười hì hì, y rất biết cách giao tiếp với những người này:

" Tôi xem nào." Phục vụ viên thấy cơ hội kiếm tiền thì thái độ tử tế hơn đôi chút, xoay ngang xoay dọc xem cái thứ hình thù cổ quái, rõ ràng không nhận ra:

Dáng vẻ đó làm Cừu Địch thất vọng, mấy thứ máy móc thiết bị này tạo hình đặc thù, nhìn không ra cái gì, nhưng từng thấy thế nào cũng có ấn tượng.

Quả nhiên phục vụ viên ném ảnh trở lại:" Đồ đồng nát gì thế, chưa thấy bao giờ ... ra cửa rẽ về phía đông rồi đi vào ngõ, tới đó mà tìm."

Cừu Địch nhen lên chút hi vọng:" Ở đó có sao?"

" Chỗ đó thu mua đồng nát, tới hỏi xem sao." Phục vụ viên châm chọc:

Dọc đường đi hỏi chuyện nhiều tất nhiên gặp đủ loại đối xử rồi, Cừu Địch không nói gì cả rời nhà trọ. Đới Lan Quân ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Cừu Địch như thế cũng lười chẳng hỏi nữa, vịn tay vào cái cột đứng lên. Sau đó hai người lại tiếp tục chơi kéo bao búa, thắng thêm lần nữa, Đới Lan Quân bật cười khúc khích:" Anh có bị ngốc không đấy, chỉ toàn biết ra búa không, anh có phải là Doraemon đâu."

" Cô chỉ hơn tên ngốc một chút, chỉ toàn biết ra bao, lần nào cũng thắng." Cừu Địch trêu lại:

" Anh nhường tôi à? Bản cô nương không nhớ ơn đâu, nhà tiếp theo vẫn là anh đi hỏi." Đới Lan Quân hếch mũi lên:

" Không cần nhớ đâu, cũng chẳng phải ân tình to tát gì." Cừu Địch cười đưa bức ảnh ra hỏi Đới Lan Quân:" Này, thiết bị này gọi là gì nhỉ?"

" Tôi cũng là người ngoài nghề, anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?" Đới Lan Quân căn bản lười đáp:

" Sao trông giống cái máy quay phim đen trắng kiểu cổ thế nhỉ?" Cừu Địch xem một hồi rồi tự định nghĩa:

" Đúng là đồ ngốc!" Đới Lan Quân xì một tiếng rồi đi trước, ánh mắt nhìn kiến trúc hai bên đường, như muốn tìm kiếm chỗ tiếp theo để hỏi tin tức:
Bình Luận (0)
Comment