Chương 34: Trở về nơi hằng nhung nhớ. (4)
Chương 34: Trở về nơi hằng nhung nhớ. (4)
" Thật lãng mạn!" Cảnh Bảo Lỗi động lòng thốt lên:
" Đừng cắt lời." Bao Tiểu Tam bợp đầu hắn mắng:
Nhưng lần này không hề ảnh hưởng tới tâm cảnh của Đổng Thuần Khiết, hắn vẫn đầy nhu tình nhìn cái trần nhà loang lổ chẳng có một cái gì, tựa hồ lún sâu vào hồi ức không rút mình ra được. Bao Tiểu Tam sốt ruột, cẩn thận hỏi:" Anh Đổng này, thế có cứu được mọi người không?"
" Cứu Được, nơi chúng tôi tìm thấy gọi là Đại đội Tây Thượng Đường, người trong thôn vô cùng nhiệt tình, biết có người bị mắc kẹt trên xe, bọn họ tổ chức mười mấy người, lái máy kéo dọn tuyết tiến lên. Tới khi trời sắp tối thì mới tới được chỗ chiếc xe hỏng, khi đó xăng trong xe đã hết, lái xe đã đốt bánh xe để sưởi ấm ... Nửa số người ở trong xe, nửa số người đốt lửa ngoài xe, tình hình rất tệ, mấy đứa bé đã thiếp đi, có lẽ chậm thêm một chút thôi sẽ có người bị hạ thân nhiệt nghiêm trọng."
" Khi chúng tôi xuất hiện cũng không khác gì anh hùng trở về, những cha mẹ có con nhỏ khóc tới nhũn người ... Đó là việc làm vẻ vang duy nhất, anh hùng duy nhất trong cuộc đời tôi. Nghĩ lại cũng đủ cho tôi thấy đã không sống uổng kiếp này." Đổng Thuần Khiết nới với vẻ tràn trề tự tin, không giống kiểu nói chuyện chẳng khác gì đánh rắm thường ngày:
Đới Lan Quân có vẻ như không biết tới chuyện này, cô ngơ ngác nhìn Đổng Thuần Khiết, tựa mới lần đầu quen biết. Câu chuyện này khiến cô chấn kinh không kém gì những người khác, nên cũng nóng ruột hỏi tiếp theo ra sao, các cô gái lúc nào cũng quan tâm tới kết cục lãng mạn.
" ... Sau đó chúng tôi liền quen nhau, hẹn nhau đi du lịch khắp tây bắc, chúng tôi men theo con đường tơ lụa mà đi, từ Tần Lĩnh tới biên giới phía bắc, gần như đi bộ từng bước ... Đôi khi xin ở nhờ trong nhà nông hộ, có lúc cắm lều ở giữa khu vực hoang vu, đốt lửa trại, ăn bánh khô, nước lã, nhưng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Có điều như người ta hay nói, cảnh đẹp không dài ... Chúng tôi chia tay nhau ở Ô Lỗ Mộc Tề (Urumchi), tôi liền mất đi toàn bộ tin tức của cô ấy." Đổng Thuần Khiết thở dài:
Cảnh Bảo Lỗi bừng tỉnh:" Cho nên anh muốn đi men theo con đường này tìm cô ấy?"
Đổng Thuần Khiết gật đầu:" Đúng thế, cô ấy che giấu thân phận với tôi, tôi biết cô ấy có nỗi khổ trong lòng ... Có điều cô ấy vô tình nói, cô ấy làm nghề thăm dò địa chất, luôn ở vùng tây bắc."
Thăm dò địa chất à, Cừu Địch tựa nhớ ra cái gì, hỏi ngay:" Anh không có chút thông tin nào về cô ấy à, tên cô ấy là gì chắc anh phải biết chứ?"
" Tôi gọi cô ấy là Tiểu Doãn, cô ấy không hỏi tôi, tôi cũng không hỏi cô ấy ... Chúng tôi có lẽ đều sợ hé lộ chân tướng sẽ mất đi đối phương." Đổng Thuần Khiết ủ rũ nói:
Có lẽ nói không chừng đối phương có chồng có con rồi, chỉ là cảm xúc xuất hiện ngẫu nhiên thôi, người ta không muốn ảnh hưởng tới cuộc sống vốn có, Cừu Địch khó xử:" Vậy thì không dễ tìm, ngẫu nhiên lãng mạn một hồi, quay về với cuộc sống bình thường, loại chuyện này ai còn muốn nhắc tới nữa, càng không muốn bị phát hiện."
Cũng phải, Đổng Thuần Khiết sao chưa từng nghĩ tới điều này cho được, song tựa hồ còn tâm sự chưa hoàn thành, hai tay siết chặt, đột nhiên nhìn thấy Bao Tiểu Tam nhấp nha nhấp nhổm, hỏi:" Sao thế, cậu có vấn đề gì à?"
" Có!" Bao Tiểu Tam nghiêm túc đáp:
" Có vấn đề gì?" Đổng Thuần Khiết uể oải hỏi, rõ là chẳng quan tâm:
" Anh Đổng, tôi hỏi anh." Bao Tiểu Tam tới gần Đổng Thuần Khiết:" Hai người đã ngủ với nhau chưa?"
Đới Lân Quân há hốc mồm, không ngờ Bao Tiểu Tam hỏi một câu thô thiển như thế, Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi vội vàng kéo tai hắn lại, Bao Tiểu Tam vùng vẫy kháng cự:" Ê ê, đừng kéo, bọn mày nghe tao giải thích đã, chuyện này không thể làm như thế được, ngủ cũng đã ngủ rồi, anh ấy đi tìm người ta, không phải gây rắc rối cho người ta à? ... Chẳng may người ta có chồng rồi thì sao?"
Ai cũng nghĩ tới chuyện này rồi, chẳng qua không dám oang oang nói ra như Bao Tiểu Tam thôi, khác gì mắng Đổng Thuần Khiết là gian phu đâu, thế nên đều quay mặt đi che giấu khuôn mặt cố nhịn cười.
Đột nhiên Đổng Thuần Khiết vỗ bàn:" ... Sợ cái gì, tôi muốn tìm được cô ấy, nói với cô ấy, tôi muốn cưới cô ấy. Cho dù cô ấy gả cho người ta tôi, tôi cũng phải chia rẽ họ, cười cô ấy về ... Cả đời này tôi chỉ gặp một cô gái khiến tôi không sao dứt bỏ được, nhưng vì hèn nhát, kém cỏi, tôi không dám dẫn cô ấy về nhà ... Tôi đâu ngờ một lần hèn nhát mà hối hận cả đời."
Cả đám bị cơn giận bất ngờ của Đổng Thuần Khiết làm cho giật mình.
Đổng Thuần Khiết không thấy lời của mình rất vô sỉ, rất trái đạo đức, hắn chỉ bản thân hỏi Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi, cậu thấy anh nghĩ như thế, làm như thế có đúng không?"
Hỏi đúng người rồi, Bao Tiểu Tam bội phục sát đất:" Đúng, quá đúng luôn."
" Tiểu Cảnh, cậu có thấy tôi vô sỉ không? Có thấy tôi ích kỷ không?" Đổng Thuần Khiết nhìn chằm chằm Cảnh Bảo Lỗi như đe dọa:
" Tình yêu vốn ích kỷ, chỉ cần hai bên yêu nhau thì không có gì là vô sỉ." Cảnh Bảo Lỗi rất khéo, chỉ nói tới tình yêu nói chung mà không nhắc tới hành vi của Đổng Thuần Khiết:
Đổng Thuần Khiết chuyển chiêu bài:" Cừu Địch, tôi mãi không nói cho mọi người mục đích chuyến đi, chính là bởi vì tôi thấy mất mặt, bây giờ tôi nói rồi, lòng tôi rất nhẹ nhõm. Cậu nói đi, nếu cậu thấy chuyện này không vẻ vang gì thì cứ tát vào mặt tôi một cái, tát mạnh vào, tát cho tôi tỉnh người."
Cừu Địch giơ ngón cái lên, trả lời rất dứt khoát:" Không hề, tôi thấy rất nam nhân, bất kể sau này có thành không, cứ tìm cô ấy đã, nếu không mới áy náy cả đời."
Đổng Thuần Khiết thở ra một hơi dài, xấu hổ đi trước:" Vậy thì nhờ cả vào mọi người đó, tôi muốn bình tĩnh lại một chút, để Tiểu Đới nói với các cậu phải tìm người như thế nào."
Vậy đây chính là nguyên nhân bọn họ ở lại nơi này, cũng chính là mục đích của chuyến đi sao?
Đới Lan Quân lấy từ trong ba lô ra những bức ảnh màu, không phải ảnh cô gái kia, mà là ảnh của một số thiết bị, cô giảng giải với ba chàng trai. Bắt đầu từ lúc này bọn họ vào công việc, mỗi khi tới một nơi, nghĩ cách để dò hỏi, có nhân viên đoàn khảo sát địa chất cầm loại máy móc này đi qua không, chỉ cần có là sẽ đuổi theo, xem xem có thể tìm được tình nhân đã biến mất của chủ nhiệm Đổng hay không.
Căn dặn xong Đới Lan Quân cũng vội vàng bỏ đi, khiến ba chàng trai vẫn ngồi đần mặt ra tiêu hóa nhiệm vụ được giao ...