Chương 33: Trở về nơi hằng nhung nhớ. (3)
Chương 33: Trở về nơi hằng nhung nhớ. (3)
Đến khi Đới Lan Quân về tới nhà chiêu đãi, xử lý xong thứ bẩn thỉu ở trên giày, tới phòng của chủ nhiệm Đổng thì người trong phòng đang ăn dưa chuột rau ráu. Đổng Thuần Khiết vẫy tay gọi Đới Lan Quân, lúc này cô đã khôi phục lại tư thái thục nữ điềm tĩnh ít nói rồi, ngồi xuống đợi Đổng Thuần Khiết lên tiếng.
" Các đồng chí, hôm nay triệu tập mọi người tới đây là có mấy chuyện, trước tiên cám ơn sự vất vả của mọi người những ngày qua." Đổng Thuần Khiết trước khi phát biểu luôn có phần mở màn:
" Chúng tôi chỉ toàn ăn thôi mà, có vất vả gì đâu ạ." Cảnh Bảo Lỗi khách khí nói:
" Ăn tới vất vả." Bao Tiểu Tam thở dài:
Đổng Thuần Khiết nghẹn lời, hỏng hết bầu không khí vỗ bàn một cái:" Khi tôi nói, các cậu đừng có cắt lời được không?"
Hai người vội vàng gật đầu vâng dạ, Đổng Thuần Khiến quay sang Cừu Địch ngồi ngay ngắn, khen ngợi:" Không phải tôi nói hai cậu chứ, các cậu nhìn Cừu Địch đi, như thế mới giống đồng chí cách mạng, luôn luôn nói ít làm nhiều, lại còn tận tâm chu đáo. Nhìn đi, mới sáng sớm đã đi kiểm đưa chuột cho chúng ta ăn giải nhiệt."
Khen như thế làm Bao Tiểu Tam ghen tỵ rồi, định nói gì đó thì bị Cảnh Bảo Lỗi kéo tay, phải rồi, ở nơi này phải nghe lãnh đạo.
Đổng Thuần Khiết xong màn mở đầu, đi vào chuyện chính:" ... Còn một việc nữa, đó là tôi sẽ đem tình huống thật sự ra nói với mọi người, mục đích của chuyến đi này chính là tìm người, tìm một nhân vật đặc thù, một người khiến tôi ngày đêm nhung nhớ."
Tìm người à? Bao Tiểu Tam nhất thời ngớ ra, sau đó tự lý giải theo cách của mình:" Có phải người đó có bản đồ kho báu không?"
" Oa, chủ nhiệm Đổng, có phải anh mang sứ mệnh đặc thù không?" Cảnh Bảo Lỗi ngưỡng mộ:
Cừu Địch định hỏi " tìm ai?" nhưng bây giờ mà lên tiếng bị gộp chung với hai thằng ngốc kia thì mất mặt lắm, nên im luôn.
Ái da, lại làm Đổng Thuần Khiết ê răng rồi, vỗ bàn rầm rầm, lần này vỗ tận ba cái:" Đừng có cắt ngang được không hả? Những lời này tôi phải nhịn rất lâu rồi, cứ thấy khó mở miệng, giờ mới lấy quyết tâm nói, các cậu có để cho tôi thống khoái nói ra được không hả?"
" Vâng vâng, anh cứ nói đi . ." Ba chàng trai rối rít nói:
" Người này thì thực là ..." Đổng Thuần Khiết nói tới đó thì ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm ấp ủ tình cảm, thần thái rất giống đám nam chính khiến người ta ngao ngán trong phim thần tượng rẻ tiền, mãi mới nói ra:" Tình nhân của tôi."
Phì - tiếng cười phun nước bọt vang lên khắp phòng, ngay cả Đới Lan Quân cũng mở to mắt hết cỡ, Đổng Thuần Khiết trợn mắt lên, cô vội vàng điều chỉnh lại nét mặt không để lộ ra điều gì. Ba chàng trai cũng thấy chuyện này không nên cười, vội ngồi nghiêm chỉnh, có điều vẻ mặt như táo bón.
Đổng Thuần Khiết một tay đặt lên ngực, giọng u buồn:" Các cậu cười tôi cũng được, thương hại tôi cũng được, tôi vẫn phải làm điều cần làm ... Tôi cho các cậu biết, đây đã là năm thứ tư tôi đi ngàn dặm xa xôi tìm cô ấy ..."
Đó là câu chuyện về cuộc gặp gỡ lãng mạn tới khó tin, xảy ra vào năm năm trước, một ngày mây đen dày đặc, thời khắc hoàng hôn ... Đổng Thuần Khiết chưa bước ra khỏi được bóng ma của cuộc ly dị, ngồi trên xe khách từ khu thắng cảnh Mạch Tích Sơn trở về thành phố Thiên Thủy. Trên đường về xe gặp phải sự cố, không may tuyết rơi, còn là bão tuyết, ngay lập tức khiến người trên xe bị mắc kẹt giữa con đường trước chẳng thấy bóng nhà, sau không thấy bóng người.
" ... Khi đó tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngoài xe lạnh tới âm 20 độ C, khắp bốn bề mênh mông tuyết trắng, không còn phân biệt được phương hướng, chẳng nhìn thấy gì nữa. Chúng tôi chỉ có thể đóng chặt cửa xe, rúm ró vào một chỗ đợi cứu viện tới, nhưng đợi tới tận 2 giờ sáng không thấy cứu viện. Lái xe cũng sốt ruột lắm rồi, thời tiết như thế không dám tắt động cơ, tắt một cái là nhiệt độ giảm mạnh, sợ rằng mọi người không chịu nổi mấy tiếng đã chết cóng ... Xe cũng đã nổ máy tới mười mấy tiếng rồi, xăng đã sắp cạn ... Ngày hôm sau lại chính là thời tiết bão tuyết, không chỉ mình tôi tuyệt vọng mà toàn bộ xe cũng tuyệt vọng ..."
Đổng Thuần Khiết kể chuyện từng trải qua, mắt thâm thúy như nước, vẻ mặt trang nghiêm, đó hẳn là câu chuyện khắc cốt ghi lòng, nếu không đã không gây xúc động cho hắn tới mức đó.
" ... Khi đó tôi đề nghị, nghĩ biện pháp xuống xe để tìm khu dân cư xung quanh, không tìm được thì dù chỉ tìm về chút củi để sưởi ấm cũng tốt, có thể giúp chúng tôi có thể cầm cự được lâu hơn. Khi ấy trên xe tổng cộng có 21 người, 3 đứa bé, 6 nữ nhân, 13 nam nhân ..."
" Bão tuyết tới rất bất ngờ, thời tiết bão tuyết ở nơi này kinh khủng tới mức có thể làm đông cứng cả trâu bò cừu dê. Hơn nữa con người tới thời khắc nguy khốn đều ích kỷ, tôi nghĩ ra biện pháp, nhưng không một ai muốn cùng tôi xuống xe ... Bọn họ nhìn tôi nghi ngờ, thì thầm với nhau, nói nhiệt độ âm bao nhiêu độ rồi, ra ngoài là chết, so với chết giữa trời tuyết thì chẳng thà chết trong xe ..."
Mấy chàng trai không nói gì, ai cũng hiểu, bản thân chưa rơi vào bước đường cùng như thế, dù nói gì bây giờ cũng là lời rỗng tuếch, chỉ biết lặng lẽ nghe tiếp câu chuyện, lần đầu họ nghe Lão Đổng kể chuyện mà lại chú tâm như thế.
Đổng Thuần Khiết không muốn kể nhiều về mặt xấu xí của nhân tính, rõ ràng đây là bước chuyển ngoặt, cho nên đôi mắt hắn chứa đầy nhu tình, lẩm bẩm:" ... Tôi rất tức giận, bảo lái xe mở cửa muốn xuống một mình. Khi đó tôi không ngờ rằng có người đứng ra, cô ấy gọi tôi lại, nói một câu, tôi cùng đi với anh."
Oa! Chắc đây là vị tình nhân đó xuất hiện rồi, đúng là một cô gái dũng cảm. Bao Tiểu Tam sốt ruột thúc giục:" Anh Đổng, kể tiếp, kể tiếp đi."
Khán giả nhiệt tình, Đổng Thuần Khiết càng hưng phấn:" Đó là câu nói êm tai nhất mà tôi nghe được trong cuộc đời này, hơn nữa tới từ một cô gái ... Dù cô gái ấy không xinh đẹp, nhưng khiến tôi vô cùng khâm phục. Tôi chẳng còn gì để mất nên đánh liều, còn cô ấy thì lại quan tâm tới an nguy người cả xe. Tôi và cô ấy cũng nhau bước khỏi xe, tuyết lún tới tận gối chúng tôi, đi một bước cũng khó, chúng tôi dìu đỡ nhau, xông pha vào bão tuyết đi hơn 10 km. Cuối cùng trời cao thương xót, chúng tôi tìm được một kho lương thực, bên trong chất đầy lõi ngô, phía trước là thôn làng ..."
" Mọi người hình dung được không, 10 km, chúng tôi đi mất bốn tiếng, thể lực của tôi không bằng cô ấy, cô ấy luôn đi trước mở đường, còn đánh dấu lên cột điện ... Đó là đoạn lộ trình hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, từ đó tôi đã hiểu thế nào là nắm tay hẹn ước tới già ..."