Chương 32: Trở về nơi hằng nhung nhớ. (2)
Chương 32: Trở về nơi hằng nhung nhớ. (2)
Ăn xong cũng không tốn mấy thời gian, chưa đến 7 rưỡi, không biết do khẩu vị mọi người kém đi hay là thức ăn ở đây chán, Đổng Thuần Khiết khoác vai Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam kéo về phòng mình, nói có chút chuyện muốn bàn. Đới Lan Quân chủ động xung phong tìm Cừu Địch bảo ba người họ đi trước. Cô gọi điện thoại liên hệ với Cừu Địch, dựa theo y miêu tả đi ra ngoài trấn, đi suốt, đi tới lúc không thấy nhà cửa đâu nữa, khi cô đang nghi ngờ liệu có nhầm không thì thấy một lòng sông khô cạn, Cừu Địch bất thình lình dưới lòng sông nhảy lên.
Không biết y từ đâu tới, toàn thân mồ hôi đầm đìa, làn da rám nắng khỏe khoắn dưới ánh mặt trời lập lòe tòa sáng, mặc quần thể thao cùng chiếc áo ba lỗ, lộ rõ vóc người cao lớn. eo nhỏ lưng rộng. cơ bắp cánh tay nổi vồng, cơ ngực rắn chắc cùng, toát ra nét hấp dẫn nam tính.
Ánh mắt Đới Lan Quân thoáng qua tia sáng, nam nhân thích ngắm cô gái xinh đẹp, các cô gái cũng thích chứ, đi tới gần mới phát hiện ra trong tay y còn ôm chừng chục quả dưa chuột bọc dấy báo, không to lắm, chỉ cỡ hai ngón tay, thứ này đúng là hiếm có, mấy ngày qua ăn toàn thịt là thịt, cô cũng phát ngán rồi, lấy ngay một quả gặm cái rốp. Dưa chuột hơi nhỏ, chưa phát triển hết nên trên còn có gai, vỏ hơi dày, nhưng đủ quý giá, nuốt xuống xong cô mới hỏi:" Ở đâu ra thế, ở đây mà cũng có rau quả à?"
" À tôi chạy bộ hơi xa, mua được từ nhà một nông hộ, chưa tới mùa nên người ta không nỡ hái đâu, tôi phải thuyết phục mãi ... Đây là thời điểm giao mùa, nơi này hoang vu, nước lại ít ..." Cừu Địch nhìn Đới Lan Quân ăn dưa chuột đầy hứng thú, sao cảm thấy cô gái này cầm quả dưa chuột có gái đưa qua cánh môi hồng kia lại khiến người ta sinh ra tưởng tượng vô biên:
" Anh cười cái gì thế?" Đới Lan Quân nhíu mày, cảm giác nụ cười của Cừu Địch rất bất chính:
" Có cười gì đâu, miệng tôi lúc nào chẳng như thế." Cừu Địch cố nhịn rồi mà không điều khiển được cơ mặt:
" Á ..." Đới Lan Quân nhíu mày nghi ngờ, nhất định là có vấn đề, cho tới khi cô cầm quả dưa chuột lên định cho vào miệng thì Cừu Địch lại nhìn cô chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên, đảo mắt một cái đoán ra cái gì, mặt nóng ran, tung chân đá Cừu Địch một phát: " Đồ khốn kiếp!"
Cừu Địch đã có đề phòng nên nhảy tránh, tay lại cầm một quả dưa khác đưa tới trước mặt Đới Lan Quân:" Cô chê ít à, cho cô quả nữa này, ăn đi cho hạ hỏa, ha ha ha!"
Đới Lan Quân hừ mũi, nhưng không từ chối giật quả dưa chuột trong tay Cừu Địch, mày liễu dựng lên:" Anh mà còn dám ý nghĩ dơ bẩn, có tin tôi đá chết luôn không?"
" Cái gì mà dơ bẩn? Một ngày ăn ba bữa thịt rồi, thi thoảng phải bổ xung ít sau xanh chứ, tôi không tin cô không bị bốc hỏa. Nhìn đi, trên mặt cô xuất hiện mụn rồi kia kìa." Cừu Địch dừng lại đúng lúc:
" Cả khuôn mặt xinh đẹp thế này mà anh chỉ nhìn thấy cái mụn à?" Đới Lan Quân kiêu kỳ hất mặt lên, nói vậy chứ cô vẫn bị lời của Cừu Địch làm ảnh hưởng, sáng nay soi gương thấy rồi, kín đáo vuốt tóc che đi:
" Không có chẳng phải càng xinh đẹp hơn sao." Cừu Địch cười nói:
Câu này được Đới Lan Quân chấp nhận, nói thế nào cô cũng không phải loại con gái ỷ mình xinh đẹp liền ngang ngược vô lý, hơn nữa còn ăn dưa người ta tặng. Tán gẫu vài câu có điện thoại, Đới Lan Quân nhớ ra:" Á, mải nói linh tinh với anh quên mất chuyện chính rồi, chủ nhiệm Đổng bảo tôi gọi anh về nhà chiêu đãi, có chuyện cần thương lượng."
Cừu Địch chỉ ừ một tiếng, bước chân cũng chẳng thấy nhanh hơn chút nào.
Đới Lan Quân ăn hết quả dưa chuột, cảm giác bụng cũng dễ chịu hơn, giờ về tới nhà chiêu đãi cũng mất hơn mười phút, hiếu kỳ nhìn chàng trai lạ lùng:" Này, anh không thấy tò mò chút nào à?"
" Tò mò cái gì?" Cừu Địch hỏi ngược lại:
" Thì ..." Đới Lan Quân đột nhiên thấy câu hỏi này thật khó trả lời, tất nhiên là tò mò chuyện bọn họ che giấu, nhưng nhìn vẻ chẳng có tí hứng thú nào của Cừu Địch thật khiến người ta muốn á khẩu, tên này rất giỏi chặn họng người ta:" Mục đích của chuyến đi này ấy."
" Không phải là về sẽ công bố đáp án sao?"
" Ừ, đúng là chủ nhiệm Đổng sẽ tiết lộ ... Vậy trước khi tiết lộ, tôi kiểm tra anh nhé, anh biết là gì không?" Đới Lan Quân chắp hai tay sau lưng, xoay người đi ngược, đôi mắt trong sáng mở to nhìn Cừu Địch:
" Đầu óc tôi chậm chạp lắm, không nên kiểm tra tôi thì hơn."
" Cái kiểu nói chuyện của anh sao tôi không tin nổi thế nhỉ? Đầu óc của anh mà còn chậm chạp à?"
" Cô xem cô kìa, nhất định muốn ép tôi tỏ ra thông minh à? Những người tự cho rằng mình thông minh, tự cho rằng mình có tầm nhìn xa, nhưng lại không nhìn dưới chân mình, cho nên mới bị thua thiệt." Cừu Địch bỗng nhiên nói một câu triết lý:
Đới Lan Quân mới đầu nghĩ y mỉa mai mình, nhưng hình như không phải vậy, tên cứng đầu trước mặt này, khó đối phó hơn tưởng tượng nhiều, mấy ngày qua cô đã phát hiện cả vẻ đẹp của cô cũng không có tác dụng gì nhiều:" Ý anh là gì?"
" Thật ra tôi không có ý gì khác, chỉ nói với cô, đi đường làm ơn nhìn dưới chân một chút." Cừu Địch nén cười nói:
" Tự dưng thì ... Á!" Đới Lan Quân hét lên chói tai, thấy chân mềm mềm như dẫm phải cái gì, cấp tốc nhấc chân lên thì ôi thôi rồi, nguyên chiếc giày thể thao lún vào phân ngựa tươi, cái giày màu trắng hồng đẹp đẽ là thế giờ thêm thứ xanh xanh đen đen, cô chết đứng tại chỗ, không biết phải làm sao nữa.
" Đấy, đã bảo cô rồi, không nhìn dưới chân là sẽ bị thua thiệt, cô không coi trọng ... Á ..." Cừu Địch phát ra một tiếng kêu kéo dài, cô nàng bị chọc tức rồi, đá nguyên cái chân dính phân ngựa vào người y, may mà y phản ứng nhanh mới tránh được:
Đới Lan Quân không chịu bỏ qua, đuổi theo, Cừu Địch chẳng nể mặt dốc sức chạy, chạy vào trấn rồi mà mỹ nữ chưa đuổi kịp ...