Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 361 - Chương 31: Trở Về Nơi Hằng Nhung Nhớ. (1)

Chương 31: Trở về nơi hằng nhung nhớ. (1) Chương 31: Trở về nơi hằng nhung nhớ. (1)

Gần 7 giờ sáng, Đới Lan Quân gõ gõ cửa phòng chủ nhiệm, Lão Đổng đã dậy từ lâu ăn mặc chỉnh chu rồi, rõ ràng đã có chuẩn bị, phất tay bảo đi cùng rồi gọi điện cho Bao Tiểu Tam. Mất một lúc lâu sau mới thấy hai chàng trai dụi mắt ngáp dài đi xuống lầu, hắn bảo sáng sớm ra ngoài đi dạo, thuận tiện giải quyết bữa sáng.

Đới Lan Quân cầm di động tìm kiếm quán ăn ở nơi này, thôi khỏi tìm, bản đồ căn bản không có ghi chú gì, ngay cả Lão Đổng cũng xa lạ với nơi này không giúp được gì.

Đường phố rất vắng người, nhiều hàng quán đóng im ỉm.

" Này, Cừu Địch đâu?" Đi được vài bước Đồng Thuần Khiết nhìn trái ngó phải nhận ra thiếu một người:

" Cậu ấy dậy sớm tập luyện rồi, kệ cậu ấy, chúng ta cứ ăn đi." Cảnh Bảo Lỗi mắt vẫn díp lại, Cừu Địch có thói quen sinh hoạt rất tốt, không tùy tiện như bọn họ:

" Mệt như vậy rồi mà còn tập luyện sao, như vậy không tốt cho sức khỏe." Đới Lan Quân ngạc nhiên:

" Vấn đề là thằng súc sinh đó có mệt đâu." Bao Tiểu Tam ngáp lên ngáp xuống, có kinh nghiệm ở trấn Truân Binh rồi, muốn kiếm chỗ ăn uống à, cứ tìm chỗ bẩn nhất, lộn xộn nhất ấy. Quả nhiên đi qua hai con phố liền tìm thấy, Bao Tiểu Tam thoáng cái phấn chấn tinh thần gọi mọi người:" Tới đây, tới đây ... Ăn canh hổ lốn."

" Hả, lại là canh hổ lốn." Cảnh Bảo Lỗi rên rỉ, mấy ngày qua chủ yếu là ăn thịt bò thịt dê hoặc là canh hổ lốn, rau xanh còn hiếm có hơn cả mỹ nữ, cùng lắm là có ít hành, với dân phương nam như hắn, đúng là khó sống:

" Mỗi địa phương có một phong tục khác nhau, như ở nơi này điều kiện gian khổ, làm công việc nặng mệt nhọc, không ăn mấy thứ như thế thì không chống đỡ được ... Thôi đừng nói nữa, vào đi, tôi thấy nơi này có vị cổ xưa ..." Đổng Thuần Khiết sải bước đi nhanh tới trước quán ăn hai tầng, nhà đắp đất, rất có mùi vị cổ trang, bàn ghế xếp ngoài đường, còn cắm mấy cái ô lớn, buổi sáng không khí tốt, ăn ngoài này không tệ:

Bao Tiểu Tam gọi món, Đổng Thuần Khiết vốn ngồi xuống rồi, không biết nhìn thấy cái gì mà lại đi thêm vài bước, thì ra là xem cảnh hán tử tây bắc giết cừu gần đó. Một cái thớt gỗ to bằng vòng tay, hai cái cọc to bằng cẳng chân, buộc con cừu đang chảy máu ròng ròng. Đợi máu chảy hết vào bát tô thì thu lại, hán tử kia cầm dao nhọn hoắt lột da, chẳng mấy chốc tạo ra bộ da hoàn chỉnh, rồi xẻ thịt, chia xương, lòng, tạng ra, treo một đầu lên đầu còn lại thì thuận tay tóm lấy, tiếp tục xẻ thịt.

" Đây mới gọi là khôi khôi hồ kỳ du nhận tất hữu dư ." Đổng Thuần Khiết lắc lư người đọc một câu thơ khen ngợi, người đồ tể toàn thân đầy máu với vết bẩn kia, từ góc độ nào đó mà nói cũng là một cao nhân đắc đạo:

" Con dao sắc của anh sắp không có chỗ để rạch rồi." Có người khẽ nói, Đổng Thuần Khiết liếc mắt sang, Đới Lan Quân đã đứng bên cạnh hắn, hai người quay đầu nhìn Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lo lắng của họ là ở đó. Tính tích cực của mấy chàng trai này cùng với cảm giác mới mẻ qua đi, cũng sắp tới lúc hao hết rồi. Đới Lan Quân nhắc nhở:" Anh chắc chắn là muốn nói với họ chứ, bây giờ còn chưa thấy chút manh mối nào mà."

" Phải nói, tôi thấy mấy chàng trai này đều là người cơ trí hiếm có đấy, so với đám vệ sĩ chuyên nghiệp mà tôi thuê năm ngoái thì ăn đứt."

" Vấn đề là bọn họ có tiếp nhận được không cơ."

" Giang hồ truyền ngôn, hảo hán ăn nhau ở cái mồm, xem tôi đây này." Đổng Thuần Khiết có sự tự tin và tự đại gần như mù quáng, nhưng chỉ khiến Đới Lan Quân thêm lo lắng mà thôi:

" Có mua không?"

Đồ tể đột nhiên quát làm hai người giật này mình, ngẩn người ra, không hiểu vì sao người giết cừu này đột nhiên quát họ.

" Chúng tôi không mua." Đới Lan Quân nhoẻn miệng cười với hán tử:

Ai ngờ mỹ nhân kế của cô không có đất dụng võ ở đây, không mua à? Chủ sạp nổi giận, mắt trừng lên như Trương Phi, nhổ phẹt một bãi nước bọt xuống dưới chân hai người:" Không mua đĩ mẹ nó đứng đây lải nhải làm cái buồi gì, cút con mẹ chúng mày đi!"

A, chửi người ta ác qua, Đới Lan Quân hai mắt tỏe lửa rồi dợm chân bước tới, Đổng Thuần Khiết hết hồn vội vàng kéo tay cô lôi đi, khuyên can, ra ngoài nên cẩn thận, thà thua thiệt cứ đừng nhiều chuyện.

Không ngờ có một vị nhiều chuyện trước, giọng chủ sạp hàng rất lớn, Bao Tiểu Tam nghe thấy, mẹ nó, không ngờ chị Đới mà cũng dám chửi à? Rầm một phát đá, Bao Tiểu Tam văng ghế, hùng hùng hổ hổ đi tới chỉ thẳng mặt chủ sạp, rống lên:" Mày chửi ai, mày chửi ai hả? Cái thằng đầu buồi này."

" Thằng chó, đâm chết con mẹ mày giờ!" Chủ sạp xách ngay dao xẻ thịt rời khỏi sạp bán thịt của mình, thì ra nãy giờ hai người kia không mua thịt lại cứ chắn trước sạp của hắn trò chuyện vớ vẩn, làm hắn ngứa mắt:

Bao Tiểu Tam không sợ, vươn dài cổ ra, chỉ vào cổ mình:" Đâm đi, đâm đi ... Đâm không chết thì chết con mẹ mày với tao ... Đâm đi!"

Cái bộ dạng lưu manh hung ác, tư thế sẵn sàng liều mạng đó làm chủ sạp cũng phải chùn chân, giờ sao đây, cầm dao trong tay đâm cũng không được, không đâm không được, chẳng lẽ đâm chết thật à? Là người chứ có phải cừu đâu, ai mà dám!

Cũng may mà Lão Đổng không muốn sinh sự, buông Đới Lan Quân ra, giữ lấy Bao Tiểu Tam, lại có người sống gần đó gọi đồ tể lại, người kia liền có cớ xuống thang lùi về, lẩm bẩm vài tiếng giữ thể diện, nhưng không dám nói to, rõ là sợ đối phương nghe thấy, khí thế mất hẳn. Bao Tiểu Tam khí thế liền tăng vọt, mắt trợn muốn lòi ra:" Chửi anh tao, chửi chị tao à, chán sống mẹ nó rồi ... Mày chửi câu nữa cho tao xem! Vừa rồi mày nói cái gì, nhắc lại cho tao nghe!"

Sợ rồi, hãi rồi, chủ sạp đó không dám tiếp lời nữa, vờ không nghe thấy gì cả, quay về sạp cúi gằm mặt chặt chặt thái thái, mắt lấm lét nhìn. Đúng là kẻ ác phải cần kẻ ác trị, Đới Lan Quân cười thầm, lần đầu nhận ra mời mấy chàng trai này sáng suốt cỡ nào.

Về tới quán ăn một cái, thái độ hung hăng của Bao Tiểu Tam thay đổi hẳn, cười nịnh Đới Lan Quân, hạ thấp giọng nói:" Ra ngoài chợ sợ hãi, càng sợ thì càng bị người ta ức hiếp, cái xã hội này giống như đàn gia súc vậy, con nào nhỏ yếu, không chọc vào người ta thì người ta cũng sinh sự, người với động vật không khác gì nhau ... Gọi là cái gì ấy nhỉ Bảo Đản?"

Cảnh Bảo Lỗi nhịn cười:" Chắc là phép tắc rừng rậm."

" Đúng, đúng, ý tôi chính là thế đấy." Bao Tiểu Tam gật đầu:

Đổng Thuần Khiết vốn định khuyên Bao Tiểu Tam đừng sinh sự không cần thiết, nghe tới đó liền cười không khép miệng lại được. Phép tắc này đúng là có tác dụng, cả chủ quán ăn cũng rất khách khí với bọn họ, tên giết cừu kia khỏi nói, không dám ho he gì nữa.

(*) Lấy lưỡi mỏng bén lùa vào khe hở thì dao cứ rạch lem lém như không vậy.
Bình Luận (0)
Comment