Chương 30: Tiến về phía tây phía tây. (5)
Chương 30: Tiến về phía tây phía tây. (5)
Ghế sau truyền tới tiếng cười khúc khích đã cố kìm nén hết mức của Đới Lan Quân, Đổng Thuần Khiết hậm hực nói:" Sau này tôi sẽ thảo luận với cậu sâu hơn, ăn uống chỉ là sở thích thôi, không phải là lý tưởng hay hoài bão ... Đám người trẻ tuổi các cậu bây giờ quá thực dụng, thiếu đi một chút tinh thần."
Cừu Địch lần nữa phải đưa chủ đề về chuyện chính:" Vậy anh có làm được không, làm được thì tôi chắc chắn có tinh thần ... À phải làm sao anh cứ làm thế, tôi không sợ tiêu tiền, mà là không có cửa để làm."
Đổng Thuần Khiết gật đầu xác nhận" Tôi làm được, chuyến này mà ổn thỏa, về thủ đô tôi sẽ làm ngay cho cậu ... Để tôi nghĩ cách cho cậu, chúng ta không đi theo con đường đốt tiền, nói tới đây thôi phải nhắc nhở cậu, phải cẩn thận đấy, bây giờ kẻ rêu rao làm hộ khẩu thủ đô nhiều lắm, lừa đảo hết, đề phòng không xuể."
" Thực ra bỏ ra mấy chục vạn đồng chỉ để làm một cái hộ khẩu thủ đô không đáng chút nào, tới giờ tôi vẫn không hiểu, lòng người sao lại thành ra như thế? Cái nhà bé chẳng bằng nhà xí, bị đẩy giá tới mười mấy vạn một mét vuông rồi, vậy mà vẫn có người mua ... Có cần tới mức đó không? Bảo sao giờ trong nước nhiều bọn ngốc lắm tiền, nổi tiếng cả thế giới ..."
Kệ cho Đổng Thuần Khiết lải nhải, tảng đá trong lòng Cừu Địch rốt cuộc cũng đặt xuống rồi, lái xe càng thêm nhẹ nhàng, mặc dù biết chủ nhiệm Đổng đa phần là bốc phét, nhưng có một chút hi vọng, dù sao cũng tốt hơn không có chút hi vọng nào.
Khi lái xe tới gần biên giới tỉnh, tiếng chỉ đường vang lên:" Cách lối ra đường cao tốc 2 km, xin chú ý đổi làn đường."
Thông báo liền hai lần, Cừu Địch nhìn bản đồ, mũi tên chỉ về phía một nơi có tên là huyện Đảng Xuyên, y thuận miệng hỏi:" Chúng ta đi tới Mạch Tích Sơn à?"
" Ồ, cậu thuộc đường quá nhỉ?" Đổng Thuần Khiết bất ngờ:
" Tôi từng du lịch bụi (*) qua nơi này, một trong ba hang đá lớn, sao có thể không đi chứ ... Nhưng mà vì sao chúng ta lại đi đường cao tốc? Như thế phải đi đường vòng." Cừu Địch hỏi:
" Không phải tới Mạch Tích Sơn." Đổng Thuần Khiết vươn tay ra điều chỉnh bản đồ, nói:" Chúng ta tới Chung Nam Sơn, nhớ năm xưa có điển cố gọi là Lối tắt Chung Nam (**). Chàng trai, lần này tới Chung Nam, nói không chừng là lối tắt cho cậu đấy." Đổng Thuần Khiết cười ha hả, nhìn gương chiếu hậu thấy Cừu Địch vẫn chuyên tâm lái xe, không thể hiện mấy cảm xúc, cụt hứng nói:" Cừu Địch này, sao tôi thấy cậu hờ hững với tất cả mọi chuyện thế, phải có hiếu kỳ nào đó chứ?"
" Các anh muốn đi lối tắt Chung Nam đấy chứ, anh đừng ngạc nhiên, tôi đang muốn toàn lực giúp đỡ, dùng hết mọi khả năng, để sau này anh về thủ đô giúp tôi hoàn thành lý tưởng." Cừu Địch chưa bao giờ dùng loại ngữ khí khiêm nhường như thế:
Đổng Thuần Khiết không để ý tới ngữ khí của Cừu Địch, hắn quay đầu lại nhìn thấy Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi dựa vào nhau ngủ say tít, Đới Lan Quân khẽ lắc đầu với hắn, hắn tiếp tục nói:" Tôi dám đánh cược cậu không biết chúng tôi tới đây làm gì."
" Ha ha, tôi cũng dám đánh cược, anh tới đây không phải là để ăn."
Câu nói bình thường chẳng hiểu sao trị được cái bệnh lắm mồm của Đổng Thuần Khiết, hắn buông tiếng thở dài, không nói gì thêm.
Xe rời đường cao tốc, lên đường quốc lộ, lại đổi sang đường liên huyện, vẫn cứ một mạch hướng về phía tây.
Một vầng mặt trời đỏ rừng rực từ từ bay lên từ đường chân trời, rặng núi đen trập trùng xa xa như được phủ thêm ít màu sắc. Cho dù là mùa hè, đến tối muộn nơi này vẫn cứ có cơn gió rét lạnh căm, cho dù là nơi nhân khẩu tụ tập, nơi này vẫn giống như hoang mạc, phóng mắt nhìn tới chỉ thấy núi non liên tiếp, cát nhiều cây ít, tựa như những tòa thành cát nối liền không dứt. Sự tĩnh mịch thê lương đó, tựa như uy nghiêm vô hình, khiến người xem bất giác phải nghiêm trang.
Trấn Thiên Thủy, tới thành phố Thiên Thủy mất 130 km, đây là một tiểu trấn hoang vu, dân cư không tới vạn người, cả trấn chỉ có hai cái nhà chiêu đãi tạm được. Đoàn người tới từ thủ đô nghỉ trọ ở đây, chiếc xe Buick thương vụ đỗ bên ngoài nhà chiêu đãi hết sức gây chú ý. Ở nơi này chủ yếu là đi mấy cái xe van nát, thi thoảng có chiếc Huyndai cũng được tính là xe tốt rồi. Còn đường xá ngoài trấn à, vẫn còn đủ các loại xe gia súc, đường thì thiếu tu sửa, hố lớn hố nhỏ nhiều không đếm xuể, thi thoảng lại thấy phân gia súc bị ép thành bánh.
Sáng hôm sau Đới Lan Quân dậy khá sớm, bê chậu tới phòng nước để lấy nước, nơi này nghèo khó thiếu thốn vượt xa nhận thức của cô, nghèo tới mức cô có tiền cũng chẳng biết tiêu vào đâu, ngay cả chuyện tưởng chừng đơn giản là thuê một cái phòng có gian vệ sinh cũng là hi vọng xa vời.
Phòng nước thì như cái tên đấy, chính là nơi lấy nước, rửa ráy, nước lạnh thì lấy lúc nào cũng được, nhưng nước nóng thì có giờ cố định. Tốn mất nửa tiếng mới đánh răng rửa mặt xong, cô về phòng thu dọn đồ, đem những thứ hôm nay chuẩn bị dùng đặt lên bàn, tới lúc này cô vẫn còn có chút do dự.
Đúng, vẫn do dự, hiện đã cách thủ đô tới hơn 4000 km rồi, rời Thiểm Tây, đi tới đâu cũng toàn là trấn nhỏ hẻo lánh, cái nào cũng thế cả. Ma Duyên Hà, Thạnh Huyện, Cao Kiều, Lật Xuyên, Nam Khang, Bùi Công, cô nhìn sơ qua ghi chép mấy ngày qua, hai mươi mấy xã thị trấn, đã sắp tới khỏi thành phố Thiên Thủy rồi, đi tới nơi này, sự hứng khởi do mới mẻ lạ lẫm gây ra đã mất hết, thay vào đó mệt mỏi và hoài nghi đã xuất hiện.
Đây thực sự chẳng phải là một chuyến đi tốt đẹp gì, bỏ đường tốt không đi, ngày ngày đi đường nông thôn, đã thế cứ nhè những nơi khe sâu núi lớn mà chui vào. Dù xe có tốt tới mấy, ngày ngày chịu rung lắc làm xương cốt toàn thân cô rã rời, thêm vào thời tiết nơi này khô nóng, trên đường hai lần nổ lốp. Cũng may Bao Tiểu Tam trước kia chuyên môn trộm bánh xe kiếm tiền, cho nên chuyện vá lốp xe cũng sở trường lắm, cho nên mới không phải ngủ ngoài đường.
Nhưng vấn đề vẫn dần hiện ra, mỗi ngày đều phải điều tra nghe ngóng về đội thăm dò địa chất, ba chàng trai đi cùng đã bắt đầu nghi ngờ về mục đích chuyến đi. Cảnh Bảo Lỗi một ngày hỏi mấy lần, Bao Tiểu Tam càng lắm mồm hơn, suy nghĩ cũng hoang đường, không ngờ hỏi bọn họ có phải tới tây bắc tìm kho báu không? Mấy năm trước ở thủ đô có lời đồn năm xưa để lại rất nhiều kho báu. Đã thế nửa đêm còn lén lút gõ cửa phòng Đổng Thuần Khiết, chỉ để hỏi một câu: Anh Đổng, có bản đồ kho báu không?
Cừu Địch tuy không nói gì, nhưng mỗi lần Bao Tiểu Tam làm bộ dò hỏi Đổng Thuần Khiết chuyện kho báu, y lại dựng lỗ tai lên nghe.
Nghĩ tới đó khóe miệng Đới Lan Quân lại không kìm được nhếch lên, so ra thì mấy chàng trai đó tâm tư đơn thuần lắm, cô thực sự không hình dung ra được bọn họ làm gián điệp thương vụ thế nào.
Chuẩn bị đồ đạc xong, đứng dậy ra ngoài, hôm nay phải hé lộ một phần đáp án rồi, nếu không bước tiếp theo khó mà triển khai được.
(*) Tiếng trung gọi là cùng du: Kiểu du lịch tự do, đồng thời tiết kiệm tiền ở mức tối đa, nhưng không hẳn là do giàu hay nghèo, nhiều người có tiền cũng du lịch kiểu này.
(* *) Lối tắt Chung Nam: Nói một ông được tiến cử, nhưng không được trọng dụng, nên lên Chung Nam Sơn ẩn cư kiếm tiếng cao nhân, từ đó lại được gọi ra làm quan. Sau dùng mỉa mai người muốn đi lối tắt cầu quan chức, danh lợi.