Chương 29: Tiến về phía tây phía tây. (4)
Chương 29: Tiến về phía tây phía tây. (4)
Đổng Thuần Khiết vừa được khen một cái, nói càng hăng say:" Đúng thế, đầu bếp và mỹ thực gia là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cảnh giới tối cao của đầu bếp là dùng đôi tay làm ra món ăn ngon nhất, còn mỹ thực gia là dùng lưỡi để cảm thụ mùi vị ngon nhất."
" Không phải tôi khoác lác chứ bếp trưởng của Toàn Tụ Đức cứ mỗi lần có đồ đệ xuất sư đều mời mấy người chúng tôi tới ăn một bữa, nếm thử xem trình độ của ông ta ra sao. Ông ta làm ra được, nhưng ông ta chưa chắc nếm ra được khác biệt. Chúng tôi thì khác, như vịt quay còn non hay đã già, dùng loại than nào nướng, vịt nuôi có phải nuôi bằng thức ăn công nghiệp không, có tiêm kháng sinh hay không, ăn một miếng là tôi nhận ra ngay ..."
" ... Trước kia người ăn ngon thì ăn cơm nhà hàng, ăn cơm đầu bếp nấu. Còn bây giờ muốn ăn ngon thì phải ăn được đúng nguyên liệu ngon. Tôi nói cho cậu nghe cách làm lòng dê cực phẩm ở Thiểm Tây, gan ngon nhất phải là gan tươi vỗ béo, sau đó cho tinh bột vào luộc chín, mang ra thái sợi, vừa mềm vừa dai, ngoài ra còn có tim, gan, ruột ..."
" Còn quê cậu ấy à, lại ăn kiểu khác, tôi có lần ăn ở quán nhỏ Ô Long Đệ Nhất Oa, đầu bếp là ông già mấy chục năm tay nghề rồi, nhưng chỉ thích mở quán nhỏ, làm cầu kỳ lắm ... Lòng dê của ông ấy nấu chủ yếu là củ cải, miến, ngon là ngon ở nước canh nấu xương lâu ngày, ăn củ cải cũng đậm vị thịt dê. Ôi chao, cho thêm thìa ớt, mùa đông ăn một bát thôi là toát mồ hôi ... Sướng, thực sự là sướng ... Thời buổi nấu ăn toàn gia vị này, ít người chú tâm vào món ăn như ông ấy ..."
Người ta nói người thủ đô ba hoa bốc phét, một tấc lên trời, vị này đạt tới trình độ tinh túy có thể truyền đời rồi, nói cho Đới Lan Quân ở phía sau vừa tỉnh táo được một chút lại ngủ mất. Cừu Địch nói vào:" Đầu bếp Đệ Nhất Oa họ Giản, chú ấy là danh nhân trong huyện tôi, không ngờ anh cũng ăn rồi."
" Vậy là cậu cũng ăn rồi hả, tôi nói không sai chứ hả? Ông ấy đúng là tài, người khác nấu thịt ra đủ vị thịt là giỏi, ông ấy chỉ cần rau củ cũng nấu ra vị thịt ..." Đồng Thuần Kiết tấm tắc khen: " Vừa rồi lộ trình của chúng ta không qua đó, lúc về nhất định phải ăn, ông ấy có tuổi rồi, không biết còn nấu ăn được bao năm, giờ không ăn, sợ sau này không còn cơ hội."
Cừu Địch không khỏi đắc ý, người khác chỉ tới quán ăn, y thì tới tận nhà người ta ăn ấy chứ, hàng năm tới Tết về nhà là được ăn rồi, ông già đó là ông nội của Tiểu Đơn chứ ai, cũng là chồng của cô giáo Mai, không phải nói thế giới trôn, thôn nhỏ quá mà, toàn người quen hết. Nhưng ẩm thực không phải là đề tài Cừu Địch định thảo luận, tranh thủ nói:" Chủ nhiệm Đổng, hỏi anh một chuyện được không?"
" Ừ, hỏi đi, khách khí cái gì chứ?" Đổng Thuần Khiết chỉ sợ không ai tán gẫu với hắn:
" Muốn làm hộ khẩu thu đô, cùng xin công chức có khó không?"
" Khó lắm, Thục đạo khó hơn lên trời xanh, nói thế còn chưa đủ miêu tả đâu."
" Đối với tôi mà nói thì chắc chắn là khó cỡ đó, nhưng đối với anh mà nói, chẳng lẽ cũng khó như vậy sao?" Cừu Địch hỏi đầy kỳ vọng:
" Không giấu cậu, bây giờ muốn làm thủ tục chuyển hộ khẩu tới thủ đô, tìm tới trung gian mất mấy chục vạn ... Muốn làm công chức à, vào xí nghiệp nhà nước còn có khả năng, chứ muốn vào cơ quan trực thuộc trung ương hay là thủ đô thì không thể nào. Dù có là thi, trước tiên phải có lý lịch thuộc hàng kiệt xuất mới được ... Nói tóm lại vẫn là khó." Đổng Thuần Khiết liên tục lắc đầu:
" Chuyện đó thì tôi biết rồi, ý tôi muốn hỏi là, với anh cũng khó như vậy sao?"
" Oa, không phải là cậu muốn tôi giúp cậu việc này đấy chứ?"
" Vì sao không thể? Tôi có tích góp được ít tiền, nếu làm được, tôi thực sự muốn thử." Cừu Địch có vẻ thực sự quyết tâm:
Câu nói này lại làm Đới Lan Quân tỉnh lại, cô tức thì hiểu ra vì sao thái độ của Cừu Địch thay đổi, tham gia vào chuyến đi này rồi, chẳng qua chỉ đến thế, chuyện thường tình của con người thôi.
" Chuyện này ... Có thể làm được." Đổng Thuần Khiết cắn răng nói:
" Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?" Tim Cừu Địch muốn vọt lên cổ:
" Đối với tôi mà nói thì không phải là chuyện tiền bạc, hơi rắc rối một chút, tốn công một chút, nhưng có thể làm được, chỉ là sẽ phải mất ít thời gian. Tôi nói này Cừu Địch, cậu thực sự muốn ở lại thủ đô à, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần, mỗi ngày dậy từ sớm, hát một bài quốc tế ca lấy tinh thần." Đổng Thuần Khiết nói xong còn rướn cổ làm bộ làm tịch rống lên:" Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian, vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn. Sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa rồi ..."
Cừu Địch dở khóc dở cười, giao lưu với vị này đúng là mệt, không cẩn thận là đề tài lạc tới đâu không rõ:" Tức là sao?"
" Một căn nhà ra hồn một chút cũng mấy trăm vạn rồi, nếu như cậu trả góp thì cũng muốn trả hết ít cũng phải 30 năm, lợi tức còn cao hơn giá gốc ... Đấy là chưa nói tới cưới vợ, sinh con, rồi nuôi con, đi học ... Nhà quanh khu trường học bị đẩy lên tới mười mấy vạn một mét vuông. Không phải tôi bốc phét đâu, dù tôi sống ở thủ đô tới lớn thế này rồi, bây giờ nhìn giá nhà cũng phải toát mồ hôi hột. Có điều may quá, tôi quy thuận nhà nước rồi, không lo cái đó ... Nhưng những người phiêu bạt ở thủ đô như các cậu thì khó lắm." Đổng Thuần Khiết không hiểu nổi điểm này:" Tôi nói nhé, tội gì phải khổ thể, sao các cậu cứ nhất định phải bám trụ lại thủ đô, tuyệt đại đa số đều sống với mức độ nô lệ không đủ ăn không đủ mặc."
" Không phải anh luôn bảo chúng tôi, sống phải có lý tưởng, sống phải có hoài bão sao?" Cừu Địch đáp qua loa:
Đổng Thuần Khiết làm ra vẻ đau đầu, sau đó là một tràng thuyết giáo:" Ôi, cái thằng bé này hiểu sai ý tôi rồi, tôi đang nói tới tầng cấp tinh thần ... Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cậu là Đảng viên, cậu phải có theo đuổi lớn hơn chứ ... Tôi nói với cậu nhé, lý tưởng rất quan trọng, lý tưởng và hoài bão mới là lý do giúp người ta tiếp tục sống, đừng để nhãn quang đặt vào tiền, nhà ..."
" Tôi cũng muốn đem lý tưởng và hoài bão đặt vào chuyện ăn uống lắm, nhưng tôi đâu có trình độ như anh." Cừu Địch ủ rũ nói: