Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 358 - Chương 28: Tiến Về Phía Tây Phía Tây. (3)

Chương 28: Tiến về phía tây phía tây. (3) Chương 28: Tiến về phía tây phía tây. (3)

Rau thơm thái nhỏ rải vào nồi canh màu trắng sữa, Lão Đổng thong thả húp canh như người ta thưởng trà, mắt khép hờ, miệng hớp khẽ, hơi hít sâu tận hưởng vị, cái vẻ mặt đó người khác nhìn vào đã đủ thấy thỏa mãn, thì ra ăn thôi cũng là một loại hạnh phúc lớn như thế.

" Ngon quá, đưa muôi cho tôi!" Bao Tiểu Tam đã húp hết một bát canh, quên béng cả cái bụng đau:

" Ừm, ngọt thật!" Cảnh Bảo Lỗi cũng học theo Lão Đổng nhấp nháp:

" Nước suối trên núi, cá sống tự nhiên, hương vị thuần thiên nhiên đấy, uống đi, đợi mỡ cá tan ra thì mùi vị hạ xuống một bậc, ăn thôi, ăn thôi, mọi người, không cần khách khí đâu, ăn ở đây phải tự nhiên thoải mái." Lão Đổng nhiệt tình mời, thật ra còn cần gì mời nữa, nhìn hắn ăn như thế là ai nấy tự giác cầm bát, chấm bánh ngô với canh cá, ăn tưng bừng rồi:

" Lão Thu, gần đây sống có được không?" Đổng Thuần Khiết háu ăn, nhưng không phải là loại thăm ăn tục uống, cắm mặt vào bát không biết tới ai như Bao Tiểu Tam, ăn thong thả vừa bắt chuyện với Lão Thu:

" Được, có gì mà không được, sống cho qua ngày." Lão Thu chẳng ngẩng đầu lên, giọng điệu khô khốc:

" Nói nhảm đấy hả, có vợ có con quây quần bên bếp, còn chẳng hơn ra ngoài dầm mưa dãi nắng à? Tôi còn chẳng bằng anh, ngay cả vợ cũng không giữ được." Lão Đồng khẽ thở dài:

Ai ngờ Bao Tiểu Tam đang ăn nghe thấy, quan tâm nói:" Anh Đổng, vợ chạy theo người ta à? Đó là chuyện tốt!"

Khụ! Khục! ... Đới Lan Quân vội vàng một tay che miệng, đặt ngay bát canh xuống chạy sang bên ho, Đổng Thuần Khiết nhất thời lỡ lời, tức tới mắt trắng dã:" Cút, liên quan gì tới thằng nhãi cậu? Chuyện đó có gì mà tốt chứ?"

" Thăng quan, phát tài, đổi vợ, toàn là chuyện vui lớn trong đời người, với thân phận của anh bây giờ, kiếm cô vợ trẻ dễ không, vợ già đi vợ trẻ tới, có gì không tốt?" Bao Tiểu Tam thêm một thứ hâm mộ Lão Đổng:

" Ôi, suy đồi đạo đức, thoái hóa nhân phẩm ... Cậu tránh qua một bên cho tôi." Đổng Thuần Khiết mắng mấy câu, Bao Tiểu Tam ôm bát chuồn, Lão Đổng còn muốn nói gì đó, nhưng hán tử nông gia kia cũng bê bát đi mất rồi. Đổng Thuần Khiết như bị nói chạm vào nỗi đau, bê bát ngồi ngây ra rất lâu:

Ở ngoài chốn hoang dã, khẩu vị của mọi người đều tốt, ăn tới no căng cả bụng, ăn xong cứ thế nằm xuống bãi cỏ nghỉ ngơi, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên người làm cơn buồn ngủ kéo tới. Ba chàng trai nằm một chỗ nói chuyện chưa được mấy câu thì Bao Tiểu Tam đã ngáy khò khò, không ngờ ngủ mất rồi.

Cừu Địch không quấy nhiễu hắn, y muốn gạt bỏ hết suy nghĩ vớ vẩn hòa mình vào thiên nhiên, nhưng trong lòng tựa như có nghi vấn không xua tan được, thi thoảng lại nhìn hai người Đổng Thuần Khiết, Đới Lan Quân nói chuyện với ông chủ Lão Thu, vẻ mặt nghiêm túc của họ dường như vượt qua quan hệ mua bán. Trò chuyện rất lâu, Lão Đổng còn rút ra xấp tiền dày đưa cho Lão Thu, Lão Thu từ chối không nhận, làm Lão Đổng có vẻ tức giận, ném thẳng tiền vào trong nhà, đứng dậy gọi ba người Cừu Địch đi cùng.

Bữa cơm này thực sự khiến người ta ăn tới miệng thòm thèm, vậy mà trên xe Lão Đổng lại nhíu chặt mày, chẳng hề giống mọi khi, ăn xong là ba hoa bốc phét.

Xe rời khỏi An Trạch, vẫn đi thẳng về phía tây.

Lộ trình các lúc càng dài, đi càng xa, mọi người lại càng ngưỡng mộ vị mỹ thực gia này, vượt qua hai tỉnh rồi, Lão Đổng vẫn thuộc nằm lòng ẩm thực các nơi. Thậm chí đi ngang qua một cái huyện nhỏ, hắn không chỉ nói ra được ở đây có món ăn gì, còn chỉ huy bọn họ lái xe vào ngõ nhỏ hẻo lánh tìm tới quán xưa lâu năm đậm mùi vị khói lửa, nói không chừng ngay cả người dân đương địa còn chẳng biết rõ bằng hắn.

Ngày hôm đó bọn họ tiến vào đường cao tốc Thiểm Cam, rặng núi liên miên, khe rãnh ngang dọc, giữa trời xanh mây trắng là khu rừng xanh mướt trải hết tầm mắt. Bọn họ vừa mới ăn một bữa linh đình ở nhà hàng Tây An tới giờ vẫn còn ợ hơi lên tục, đó là nhà hàng có 70 năm lịch sử, nơi đó vẫn còn nền tảng của Quách Lão. Đổng Thuần Khiết lại bốc phét một phen, bạn thủa nhỏ của hắn có ông nội từng làm cảnh vệ cho Quách Lão. Không ngờ khi hắn nhìn ra phía sau xe thì ai nấy đều ngủ gà ngủ gật rồi, thế là hứng thú giảm mạnh.

À, còn một người tỉnh táo, Cừu Địch đang lái xe, suốt dọc đường đi y và Cảnh Bảo Lỗi thành chủ lực lái xe, còn Bao Tiểu Tam à, nếu không lâm vào trường hợp bất đắc dĩ, chẳng ai dám để hắn lái. Trong ba chàng trai này, Đồng Thuần Khiết cũng thấy Cừu Địch rất khá, không nói nhiều nhưng việc gì cũng không ngại làm, không giống như Bao Tiểu Tam, trừ ăn nhiều, chạy đi ỉa nhiều ra thì vẫn chưa phát hiện ra có ưu điểm gì.

" Cừu Địch, tôi nhớ rồi, cậu là người Sơn Tây?" Đổng Thuần Khiết hỏi:

" Vâng!" Cừu Địch gật đầu xác nhận:

" Quê cậu có lịch sử dùng bột mỳ lâu đời đấy, theo thời gian có thể khảo chứng được thì đã có hơn 2000 năm lịch sử rồi, lấy riêng mỳ sợi ra mà nói, thời Đông Hán gọi là bánh nấu, đến thời Ngụy Tấn gọi là bánh canh, Nam Bắc Triều gọi là thủy dẫn, thời Đường gọi là bột mát ..." Lão Đổng lại bắt đầu nói về món ăn rồi, còn thao thao bất tuyệt kèm theo lịch sử:

Nói ra cũng xấu hổ, quê Cừu Địch còn gọi là quê hương đầu bếp, chưa nói trong huyện, làng của y thôi đã không ít đầu bếp khách sạn có sao, thậm chí có người thành ông chủ lớn, y chỉ dừng ở mức biết sơ chế nguyên liệu, lên mặt với Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi còn được, chứ không dám ba hoa với Lão Đổng:" Anh ăn cả rồi à?"

" Đương nhiên, mỳ tiểu mạch, mỹ cao lương, mỳ đỗ tương, mỳ đỗ xanh, mỳ khoai tây, mỳ kiều mạch ... Loại nào tôi cũng ăn rồi. Đấy mới là nguyên liệu, bầu bếp còn làm ra nhiều loại mỳ hơn, mỳ thái, mỳ kéo, mỳ mài, tận hơn 20 loại, đã đạt tới cảnh giới trăm vị rồi." Đổng Thuần Khiết thực sự kiến thức uyên bác:

Cừu Địch nghi ngờ liếc ra phía sau, bộ dạng cảm xúc ngổn ngang, y luôn không tin chuyến đi này đơn giản như vậy, nhưng nhìn biểu hiện Lão Đổng suốt dọc đường đi, không khỏi trách mình tâm tư u ám, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, có lời không nói ra được. Đổng Thuần Khiết tò mò:" Sao thế, tôi làm cậu khó chịu à, xin lỗi nhé, con người tôi có hơi nhiều lời."

" Không phải, tôi chỉ lấy làm lạ."

" Lạ cái gì?" Đổng Thuần Khiết tò mò hỏi, chỉ cần không phải chê hắn nói nhiều là hắn lại nhiều lời:

" Rốt cuộc anh là thủ trưởng cấp nào thế, không phải là bếp trưởng chứ?"

Phì ... Đằng sau có người phì cười, là Đới Lan Quân đang nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy, cười một cái là cơn buồn ngủ cũng mất hết, cô tiếp lời:" Cả bếp trưởng cũng không đạt tới trình độ như chủ nhiệm Đổng."
Bình Luận (0)
Comment