Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 27: Tiến Về Phía Tây Phía Tây. (2)

Chương 27: Tiến về phía tây phía tây. (2) Chương 27: Tiến về phía tây phía tây. (2)

Nước nấu ăn không phải nước máy cũng chẳng phải nước hồ, được dẫn từ vách núi sau nhà tới tận sân, dùng thân cây dẫn nước, ống nước thiên nhiên luôn, nước chảy vào trong một cái chum gốm cực lớn, nước trong vắt, nếm thử thấy vị ngọt. Cừu Địch xách hai thùng nước tới đổ vào nồi, vừa mới ngồi xuống bên bếp thì Bao Tiểu Tam phát hiện ra lục địa mới, tìm ra lưới cá của chủ nhà, muốn cùng Cảnh Bảo Lỗi đi thử xem có bắt được cá Không. Hai người họ hào hứng ra hồ chứa nước chơi, Lão Đổng không rảnh rỗi, hình như là người quen của bà chủ, thế là một người nhào bột ngô, một người ở bên cạnh phụ trách ba hoa.

Khung cảnh thiên nhiên con người hài hòa, hoàn toàn khác tưởng tượng của Cừu Địch trước lúc lên đường.

" Này, Cừu Địch, đang nhìn cái gì thế?" Đới Lan Quân ngồi xuống bên Cừu Địch đang thất thần:

" Nhìn cảnh sắc nơi này, đẹp thật đấy." Cừu Địch chỉ tay, núi non trập trùng, hồ nước mênh mông và trời xanh mây trắng bao la, những căn nhà gỗ thấp thoáng trong tàng cây xanh, tạo thành một bức tranh sơm thủy đậm màu, thi thoảng thấy một hai con chim không rõ tên giang cánh lao vun vút xuống, mặt hồ phẳng như gương hiện xuất hiện vài vòng sóng tròn, chớp mắt chặm mặt hồ chúng bay vút lên, chẳng biết săn mồi có thành công không, nhưng tăng thêm cảm sống động cho bức tranh này:

Đúng là chốn đào nguyên nhân thế

" Ừ, thật là đẹp, chỉ có mười mấy hộ gia đình, rất yên tĩnh, quan trọng là bầu không khí tốt, trời nắng thế này mà không thấy khó chịu. Bảo sao có những người đi cả nghìn dặm tới đây chơi vài ngày." Đới Lan Quân rướn cổ lên, ưỡn bộ ngực no tròn đón lấy cơn gió mát, vẻ mặt ngất ngây:

"Chủ nhiệm Đổng từng tới đây rồi à?" Cừu Địch thuận miệng hỏi:

" Từng tới, đám người bọn họ mỗi năm đều có kế hoạch, đôi lúc ra ngoài kéo cả đội xe đi, dọc đường ăn chơi, thích dừng đâu là dừng đó, có khi đi luôn cả tháng." Đới Lan Quân lấy di động ra đưa cho Cừu Địch, một nhóm bạt trên Wechat, bấm vào chủ nhiệm Đổng, oa, mấy tháng qua chỉ toàn đăng cảnh ăn uống thôi:

" So với chủ nhiệm Đổng, làm tôi thấy mình chưa từng sống tử tế." Cừu Địch hôm nay cảm khái rất nhiều rồi:

Đới Lan Quân cũng vô cùng hâm mộ, hai tay chống má nhìn ra xa:" Đúng thế thật, ăn uống cũng là một loại hạnh phúc, trong vòng tròn bạn bè của chủ nhiệm Đổng, ai muốn tiếp khách trước tiên không phải hỏi đầu bếp, mà là hỏi anh ấy, đảm bảo có một bữa tiệc hài lòng."

" Chắc chắn rồi ..." Cừu Địch chia tâm tư làm hai, thi thoảng lại khều bếp, lửa cháy rất tốt, lưỡi lửa bốc lên liếm tới tận mép nổi, sự chuyên tâm của y khi đốt bếp tựa hồ bỏ quên cả mỹ nữ bên cạnh:

Đới Lan Quân thi thoảng liếc nhìn, trong lòng không khỏi tò mò, anh chàng này so với hai người bạn suốt ngày sốt sắng lấy lòng cô thì rõ ràng là trầm lắng hơn nhiều, thi thoảng lại suy tư, tách mình ra khỏi số đông.

" Này, hỏi anh một chuyện." Đới Lan Quân khẽ dùng mũi chân đá Cừu Địch:

" Hỏi gì?" Cừu Địch lơ đễnh đáp:

" Tôi đang nghĩ, vì sao anh lại đồng ý tham gia chuyến đi này? Mới đầu tôi cứ nghĩ anh sẽ từ chối cơ." Đới Lan Quân hỏi:

Cừu Địch dừng tay nghiêng đầu sang, thấy một mắt sáng đầy hiếu kỳ nhìn mình, cô mặc chiếc quần yếm jean xanh thẩm, phối với chiếc áo sơ mi trắng, đơn giản năng động, rất thích hợp cho các hoạt động dã ngoại, so với thường ngày là vẻ đẹp hoàn toàn khác. Cừu Địch cười:" Thiên hạ xôn xao chỉ vì chữ lợi mà, công việc này nhẹ nhàng hơn đi đưa hàng thức khuya dậy sớm nhiều."

" Nói dối!" Không ngờ Đới Lan Quân thẳng thừng vạch mặt y:

Cừu Địch ngớ người, có cần nói thẳng ra thế không, cảnh đẹp thế này nói vài chuyện vui vẻ là được mà:" Vậy cô nói xem thế nào mới là nói thật, chẳng lẽ muốn ép tôi nói là vì mang lòng mến mộ mỹ nữ mà tới?"

Đới Lan Quân hớn hở ra mặt:" Chẳng lẽ không có một chút nào à?"

Không ngờ rằng đối phương lại trực tiếp như thế, có điều đối với một cô gái có đủ vốn liếng để kiêu ngạo mà nói, trêu chọc nam nhân cũng chỉ là phương thức tăng thêm cảm giác tồn tại thôi, Cừu Địch gật đầu:" Đương nhiên là có rồi."

" Ừm, thế mới được chứ." Đới Lan Quân hài lòng lắm:

Cừu Địch gian manh bổ xung:" Bao Tiểu Tam cũng vậy đấy."

Khụ, khụ, khụ, Đới Lan Quân ho liền một tràng, đứng bật dậy cho Cừu Địch một cú đấm mạnh vào lưng, quay ngoắt người kiêu ngạo bỏ đi.

Nước đã sôi sùng sục nãy giờ, nam nhân chèo thuyền rốt cuộc cũng trở về, Đổng Thuần Khiết hớn hở chạy ra đón, còn lớn tiếng gọi Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi đang chơi bắt cá. Ba người ra sát bên hồ đón, quả đúng là đi bắt cá, nam nhân râu ria đó giơ cao cái xiên cá, hất con cá nặng tới năm cân lên bờ, hắn chống mái chèo một cái nhảy thẳng lên bờ, cười to:" Cá chép mà anh thích nhất đấy ... Giúp tôi một tay đi."

Nói rồi rút ngay con dao nhỏ bên người, ngồi xuống tảng đá xanh bên hồ, đánh vảy, rạch bụng, chẳng bao lâu sau Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam mỗi người bê một con cá chạy về bếp. Bà chủ đã cho hành gừng vào nổi, cá cứ thế cho cả con vào.

" Ha ha ha, đây mới là cách ăn cá ngon nhất, nào, cho lửa lớn lên, xem tài nghệ của tôi đây." Lão Đổng tinh thần phấn chấn đi tới, Đới Lan Quân bê chậu bột ngô, tay hắn nặn bột vèo vèo, đắp chát bên thành nồi, không cẩn thận bị nóng, bột ngô không đủ dính, rơi bẹp vào trong nồi:

Mọi người cười to, bà chủ dùng muôi lớn múc miếng bột ra, hai tay thoăn thoắt dán bột vào thành nồi, chẳng mấy chốc mà mé trong nồi thành màu vàng rực, đóng tới hai nắp vung bằng gỗ lên, thế là chỉ còn đợi ăn nữa thôi.

Múi thơm trong nồi len lỏi qua vung gỗ tỏa ra ngoài, Lão Đổng tham ăn ngồi sẵn bên nồi hít liên hồi. Giờ thì mọi người đã biết rồi, hắn ta chỉ là thứ biết ăn chứ không biết làm, bốc phét chỉ huy bừa bãi thôi. Có điều trình độ thưởng thức của hắn thì đúng là đã đạt tới đẳng cấp rất cao , hắn chỉ bằng vào cãi mũi đã biết là canh chín, gọi mang bát tới. Mở vung ra một cái, chỉ thấy nước canh vàng nhạt, không thề thấy vàng dầu, khi mỡ cá chưa tan vào nước canh, múc bát đầu tiên uống, vị đó chỉ có một chữ để hình dung: Ngon!
Bình Luận (0)
Comment