Chương 26: Tiến về phía tây phía tây. (1)
Chương 26: Tiến về phía tây phía tây. (1)
Một chiếc xe Buick thương vụ hội tụ vào dòng xe chật ních đủ các loại đi về phía tây ...
Có thể dùng các cảnh sắc khác nhau để miêu tả chuyến hành trình này, cũng có thể dùng các loại món ăn khác nhau để miêu tả, thịt lừa của Triệu Huyện, bánh nướng bơ của Thạch Gia Trang, gà quay của Kim Phượng. Rời khỏi Hà Bắc thì càng có nhiều loại món ăn mới mẻ, bánh oa oa, dồi lợn, mỳ cắt lát, bánh đá ... Rồi từ Đại Đồng tới Thái Nguyên, ngay cả món ăn ở huyện mà Đổng Thuần Khiết cũng kể ra phần nào, hành trình được an bài theo giờ ăn của hắn, mỗi khi tới giờ ăn là nhất định có món ăn mới, bữa tiếp theo nhất định phải ở nơi khác, món ăn cũng phải khác. Không chỉ ba người Cừu Địch, tới chính Đới Lan Quân tựa hồ cũng là lần đầu tiên biết tới những món ăn đặc sắc này.
Đến ngày thứ ba sắp rời khỏi tỉnh Hà Bắc, đáng lẽ theo kế hoạch thì đi tới Thái Nguyên, Đổng Thuần Khiết nổi hứng bất chợt đổi ý, chỉ huy xe đi vào một lối rẽ, xe đi được 20 km theo con đường huyện, xa xa thấy dòng sông nước đục tựa như dải lưng màu vàng uống quanh núi xanh, núi xa ngày một gần, chặn đứng hết tầm nhìn. Men theo núi đi lên mới phát hiện là một hồ chứa nước trên núi, tên là hồ chứa nước An Trạch, rặng núi hình vòng cung bao quanh mặt nước rộng trông vô cùng tráng lệ.
Bọn họ đi vào một cái thôn nhỏ, gần hồ nước, ở đây mở ra từng khu nghỉ dưỡng nông thôn.
Ngay cả khi tới vùng núi non hẻo lánh thế này, vốn không phù hợp với thân phận của Đổng Thân Khiết, ấy vậy mà xuống xe một cái là Lão Đổng gặp được ngay người quen, một nam tử tóc dài râu rậm che gần hết mặt, trông cứ như người rừng, điếu thuốc đưa tới hai cái ống khói cùng nhau phun mây nhả khói. Nói vài câu nam nhân thôn quê râu ria lởm chởm kia liền đi vác cần câu, chèo thuyền nhỏ, đi ra giữa lòng hồ.
" Tới đây làm gì thế?" Bao Tiểu Tam kéo quần từ nhà xí thiên nhiên đi ra hỏi:
Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch vừa lau rửa xe vừa nhìn chiếc thuyền nhỏ đang đi ra giữa hồ, chắc là đi kiếm đồ ăn thôi chứ làm sao nữa, Lão Đổng là thần tiên trong giới ăn uống, ăn mỳ thái muốn người ta thái mỳ trước mặt, ăn dồi lợn muốn lợn giết ở hiện trường, ăn bánh đá cũng rất kén chọn, muốn đá hoa cương mới ăn cơ. Thế nên bây giờ ra hồ, Cừu Địch tất nhiên là đoán:" Tám phần là đi bắt cá về ăn cho tươi chứ làm sao nữa."
" Chắc là thế rồi." Cảnh Bảo Lỗi cũng chung suy nghĩ, nhìn Lão Đổng đang thảnh thơi tắm nắng ở cửa căn nhà gỗ là biết bọn họ tới đây cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, lại ăn uống thôi:
" Mấy hôm nay ăn suốt, làm tao phải tăng lên mấy cân thịt rồi đây này." Bao Tiểu Tam ôm cái bụng, đã ăn tới mức rối loạn tiêu hóa nhưng không chịu nổi cám dỗ của mon ăn, thế nên món nào hắn cũng không chịu bỏ qua. Nên giờ hắn phải đưa tay ra:" Bọn mày còn thuốc tiêu chảy không? Cho vài viên đi."
" Cậu ăn ít đi một chút là không sao hết, món gì cũng tống đầy mồm, không có vấn đề mới là lạ." Cảnh Bảo Lỗi ném thuốc cho hắn:
Bao Tiểu Tam chẳng cần dùng nước, cho vào miệng nuốt cái ực luôn:" Bọn mày đều không sao cả, mỗi tao bị tiêu chảy là sao?"
" Sao lại không sao, tôi bị táo bón, đi không nổi ... Hôm nay dù là món gì tôi cũng không ăn." Cảnh Bảo Lỗi mặt mày đau khổ: " Cừu Địch, sao cậu không hề gì?"
" Cho các cậu biết một điều, thôn Thanh Canh quê tôi được gọi là quê hương đầu bếp đấy, tôi biết ăn từ bé rồi, ai như đám các cậu." Cừu Địch dội xô nước lên xe, cười to rất bất lương:" Dù là món ngon tới mấy, ăn nhiều cũng có tác dụng phụ, các cậu thấy thịt lừa là ra sức ăn, thử mỳ thái là không đặt bát xuống được, không gặp vấn đề mới là lạ. Nhìn cách Lão Đổng ăn sẽ hiểu thế nào là cách ăn của nhà mỹ thực thật sự, món gì cũng chỉ nếm thử thôi, người ta ăn cái hương vị, nếm nhân sinh, không phải để no bụng."
"Đời người sao có thể không ăn." Bao Tiểu Tam tuyên bố hùng hồn:
" Đời người thì cũng chỉ để ăn thôi." Cảnh Bảo Lỗi là chuyên gia phụ họa:
" Cũng không đúng lắm, ăn chỉ là một phần thôi, các cậu đừng cãi vội, nhìn Lão Đổng ấy, như thế này mới là cuộc sống, đưa theo mỹ nữ cùng đi khắp đại giang nam bắc, muốn tới đâu là tới đó, muốn ăn gì là ăn, sống thế này mới gọi là sống." Cừu Địch vỗ vỗ nắp xe đã lau sạch bong cảm khái, mặt trời lên tới đỉnh đầu, nhuộm cả hồ nước thành màu hoàng kim, lăn tăn sóng nước giữa rằng núi bao quanh, đẹp choáng ngợp tựa như lọt vào thế giới cổ tích, tuyệt nhất là nắng tuy gắt nhưng gió thổi lồng lộng, không hề có cảm giác nóng, dễ chịu như nắng ban mai:
Bao Tiểu Tam vươn dài cổ ra, nhìn Đới Lan Quân và Đổng Thuần Khiết đang chỉ tay về phía hồ bàn luận, hâm mộ vô cùng, có em gái xinh đẹp như vậy đi cùng, tới hang cùng ngõ hẻm nào cũng hứng khởi hết.
" Này, lại đây, các chàng trai ... An bài công việc cho các cậu làm đây." Đổng Thuần Khiết vẫy tay gọi, kiểu vẫy tay đó có vài phần phong phạm lãnh tụ, ba chàng trai đi lên, hắn chỉ huy:" Tam Nhi, đi chuẩn bị củi lửa, không biết chỗ thì hỏi bà chủ ấy ... Cừu Địch thấy cái nồi lớn kia không, đi rửa cho sạch vào ... Tiểu Cảnh, trong xe có gia vị, bê cái thùng màu vàng lên đây. Nhanh tay, nhanh tay lên nào, thời gian không đợi chúng ta đâu, một lát nữa cá của Lão Thu mang về, xem anh Đổng đây thể hiện tay nghề cho các cậu trố mắt. Phải rồi Tiểu Đới, cô nói với bà chủ một tiếng, nhào ít bột ngô nữa."
Mọi người nhận lệnh, hăng hái chia ra làm việc, địa điểm Đổng Thuần Khiết chọn là một bãi cỏ rộng ở bên hồ, ở đó có mấy tảng đá to xếp vòng quanh rất tiện lợi. Họ vận chuyển ghế, xếp củi, đắp bếp, phù phù phù khói bếp bay lên. Đặc biệt là cái nồi kia, một cái nồi sắt mà phải hai người ôm mới xuể, Cừu Địch rất vất vả mới rửa sạch được, lúc đưa lên bếp phải gọi người giúp, Đới Lan Quân liền chạy tới, hai người hớp sức bắc cái nồi lên.
" Phù, có cần tới mức này không?" Cừu Địch chưa bao giờ ăn uống lại tốn công tốn sức như thế, ở quê bắt được cá xiên cành cây qua mồm rắc ít muối lên là ngon lành rồi:
" Ăn mà, chịu khó chút cũng đáng chứ, càng bỏ công sức, lát ăn càng ngon." Đới Lan Quân cười tươi nói:
" Tôi ăn không nổi nữa." Cảnh Bảo Lỗi đang đốt bếp thống khổ rên rỉ làm Đới Lan Quân cười khanh khách: