Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 355 - Chương 25: Đâu Cần Thần Thần Bí Bí. (4)

Chương 25: Đâu cần thần thần bí bí. (4) Chương 25: Đâu cần thần thần bí bí. (4)

Chập tối, dựa trên thời gian gọi là thế chứ chưa thấy tối chút nào, mặt trời đã tắt nắng, hơi nóng còn chưa tan. Đường Anh mặc trang phục ở nhà, đứng trước tòa nhà cô thuê trọ, nhón chân nhìn ngó, thấy xe của Cừu Địch tới, cô đi đến chỉ chỗ đỗ.

Khoang sau mở ra, chỉ có hai thùng khá lớn, Đường Anh ngạc nhiên:" Chỉ có chừng này thôi sao?"

" Ừ, chỉ có chừng đó." Cừu Địch ôm cả hai thùng đố trên cánh tay dễ như không, Đường Anh xách ba lô du lịch, đi lên trên lầu:

Cừu Địch sắp đi xa, căn nhà đi thuê trả lại rồi, lần trước đi chơi còn có Bao Tiểu Tam gửi đồ, giờ hắn cũng đi nốt, hành lý gửi tạm ở chỗ này, đêm nay vào ở trong khách sạn Á vận hội, ba căn phòng Đới Lan Quân thuê vẫn còn chưa trả. Đường Anh hôm nay nghỉ làm sớm, đợi Cừu Địch tới.

Phòng Đường Anh thuê trọ ở tầng 5, mở cửa tháo giày, bước vào một cái ngửi thấy một mùi hương chanh thoang thoảng dễ chịu. Không cần bật đèn, ban công nối thẳng với phòng khách làm căn phòng sáng sủa thoáng đãng, bộ ghế sô pha màu kem sữa đơn giản quây quanh cái bàn thủy tinh, một chiếc TV 55 inch treo tường.

" Đi bên này!" Đường Anh gọi, bảo chỗ Cừu Địch để đồ:

Cừu Địch đi ngang qua phòng khách thấy cả phòng bếp tách biệt, trông có vẻ không hề nhỏ, nhưng từ góc độ của y chỉ nhìn thấy cái tủ lạnh, trên mặt tủ lạnh dán chi chít những mẩu giấy nhớ màu xanh đỏ, chắc là dùng để nhắc nhở một số việc. Đường Anh giải thích căn nhà này cô thuê chung với một người khác, cũng là nhân viên văn phòng, giờ này thì chắc chắn không thể ở nhà được.

" Ngồi đi, cho cậu này ..." Đường Anh lấy nước giải khát đưa cho Cừu Địch, thấy y nhìn xung quanh, cười hỏi:" Có phải trông hơi kém không?"

" Kém chỗ nào chứ, ăn đứt chỗ chúng tôi ở ấy, tuyệt đại đa số nhân viên văn phòng ở Bắc Kinh không bằng chị." Cừu Địch không phải nói theo phép lịch sự đâu, đây là căn hộ tới trăm mét vuông rồi, chỉ có hai người ở thực sự là quá rộng, có cả ban công, nhà bếp, phòng khách rộng rãi, Cừu Địch cười nói:" Chị Đường, làm phiền chị rồi."

" Khách khí cái gì chứ, cậu thật là." Đường Anh trách:

Cừu Địch cười, sau đó nhận ra hoàn cảnh này tựa hồ có thể sinh ra sự ngượng ngùng vậy, khiến y nói chuyện không được trôi chảy. Còn Đường Anh thì có vẻ vui lắm, bước chân nhún nhảy, đi ra đi vào dọn cái nọ, xếp cái kia, thi thoảng lại nhìn y cười, khiến Cừu Địch vô cùng lúng túng.

Mấy lần định nói lời tạm biệt, nhưng mà nhờ người ta, rồi đặt mông xuống một cái đã muốn đi ngay không hay lắm, mãi mới nói một câu:" Phải rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

Đường Anh chỉ đồng hồ cười:" Mới năm giờ thôi, vội gì chứ?"

" Ồ!" Cừu Địch cười ngượng ngùng, đột nhiên phát hiện mình thuận tiện ngồi lên giường của cô, ngay ở bên gối, vội vàng tránh đi:

" Không phải chứ? Tôi mà lại làm cậu căng thẳng như thế à?" Đường Anh dở khóc dở cười, bình thường thấy Cừu Địch hoặc trầm tĩnh chững chạc, hoặc vô tư phóng khoáng cười đùa, sao khi ở riêng bên nhau lại thành kém cỏi như thế:

" Có đôi chút, đây là lần đầu tiên tôi vào khuê phòng một cô gái." Cừu Địch thật thà, thú nhận, nhưng nguyên nhân chủ yếu chẳng phải vì thế, mà Đường Anh rõ ràng vừa mới tắm xong, nữ nhân ấy à, chỉ cần vóc dáng khá một chút, mặt xinh đẹp một chút thôi cũng sẽ gợi cảm thêm vài phần, huống hồ là cô gái quyến rũ như Đường Anh, càng như lan tắm sương sớm, mũi truyền tới u hương, nồng nàn vị nữ nhân.

Nhất là đìa điểm khuê phòng của cô, tình do cảnh dẫn dắt, cảnh do tâm tạo ra, Cừu Địch muốn làm chính nhân quân tử cũng không xong, Đường Anh đi qua đi lại như con bướm xinh, ánh mắt y mấy lần bất giác dõi theo cặp mông tròn lẳn mập mờ dưới lớp vải quần ở nhà hơi mỏng dán vào thân thể, vẻ mặt không còn ung dung nữa.

Đường Anh "oa" một tiếng, có vẻ không tin nổi:" Cậu lớn chừng này rồi, đừng nói cậu vẫn ..."

Cừu Địch vội vàng chặn chủ đề nguy hiểm này lại:" Dừng, chúng ta đừng thảo luận vấn đề này được không?"

Đường Anh cười càng to, đột nhiên phát hiện chuyện này rất thú vị, trêu chọc Cừu Địch:" Sao tôi thấy không giống nhỉ, cậu cùng mồm mép lắm, không thể nào chưa từng có bạn gái được."

" Chị trêu tôi đấy à, tôi không mua được phòng, chẳng lẽ không thuê được phòng?" Cừu Địch nóng mặt, nam nhân không chịu được kiểu khích bác này:

" Hi hi, sao tôi nghe thấy giống Bao Tiểu Tam ba hoa thế nhỉ?" Đường Anh bị vẻ mặt xấu hổ kèm tức giận của Cừu Địch làm vui vẻ, nhìn thấy một mặt khác của chàng trai này, mặc dù không phải dáng vẻ cô mong đợi, nhưng lại là loại cô thích:

Đấy, đấy, bị cô chọc cho không nói được câu nào luôn. Ngồi không bao lâu, Cừu Địch như có gai dưới mông lại đòi đi, đợi ra ngoài, ổn rồi, bình thường rồi, không còn áp lực tâm lý nữa, bắt đầu nói nhiều hơn. Khi đi vào xe của Đường Anh, Cừu Địch bắt đầu phản công:" Chị Đường này, đừng nói tôi chứ, chị đến giờ vẫn còn độc thân đấy thôi."

" À, tôi giải quyết vấn đề độc thân thì dễ lắm, nhưng ở một mình quá lâu, có chút sợ hãi với thế giới hai người, không phải cũng giống cậu sao?" Đường Anh điệu đà hất tóc, cô rất thoải mái khi thảo luận vấn đề này:

" Không giống, tôi không hề sợ hãi, ngược lại tôi rất mong đợi có một gia đình nhỏ ấm áp."

" Thật sao, vậy cô gái cậu mong đợi như thế nào?"

" Ôn nhu, cảm thông ... Không chê tôi không có tiền, không chê tôi không có nhà, không chê tôi không có công việc chính thức." Cừu Địch gập ngón tay nói xong rồi thở dài:

Đường Anh ngửa đầu cười một tràng dài, quay sang dùng giọng điệu chính thức nói với y:" Vậy thì cậu cứ tiếp tục sống độc thân dài dài đi."

" Tôi cũng biết thế, giờ chị biết nguyên nhân tôi độc thân rồi, sau này đừng hỏi chuyện này nữa nhé, tổn thương tự tôn lắm." Cừu Địch nói như thế, có điều không hề giống đang kể khổ, xác định tư tưởng rồi nên lòng thoải mái, không trông đợi, chẳng kỳ vọng gì:

Không bao lâu sau gặp được thêm hai tên độc thân nữa, thế là thành buổi tụ hội của những người độc thân. Suốt bữa cơm toàn nghe Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi khoe Đới Lan Quân oai thế nào, ra vào toàn cơ quan quốc gia, gặp mặt toàn cán bộ, rốt cuộc cô gái đó oai tới mức nào, họ còn chẳng nói hết được ...

Vốn tưởng rằng chuyện này khó mà thành, nhưng không ngờ lại phát triển nhanh như thế, Đường Anh cảm thấy không bình thường, cô nghĩ thế nào Cừu Địch cũng phải truy hỏi tận gốc, vậy mà Cừu Địch không hỏi gì cả, như nhắm mắt nhảy hố ... Cô không khỏi nghĩ tới vẻ đẹp cuốn hút của Đới Lan Quân, khó trách, được đi cùng một giai nhân như thế, có chàng trai nào từ chối được.
Bình Luận (0)
Comment