Chương 24: Đâu cần thần thần bí bí. (3)
Chương 24: Đâu cần thần thần bí bí. (3)
" Kịp mà, lãnh đạo, chị cứ yên tâm đi, chẳng qua nó ở nhà thu dọn đồ đạc thôi, phải đi những cả tháng mà, còn cần trả phòng, giao hết hàng, an bài người cung cấp hàng thay, bớt đồng nào hay đồng đó. Lãnh đạo đừng cười, chúng tôi kiếm được đồng tiền không dễ dàng." Bao Tiểu Tam mặt mày buồn bã:
Cảnh Bảo Lỗi cười thầm, nói tới tiền thì không ai tinh minh bằng Bao Tiểu Tam, rõ ràng là đang nhắc nhở Đới Lan Quân, mỹ nữ được ưu ái nên hắn mới lịch sự thế đấy, phải người khác hắn nhảy bổ vào mặt mà đòi tiền rồi.
Hiệu quả hết sức rõ ràng, Đới Lan Quân sực tỉnh, vội vàng lấy ví ra, rút ba cọc tiền đưa cho Bao Tiểu Tam:" Anh cầm đi, nhiều việc quá suýt nữa tôi quên mất, mỗi người một vạn ... Gửi vào tải khoản ấy, trên đường chúng tôi đã có chuẩn bị, chi tiêu không cần các anh lo."
" À, vâng, cám ơn lãnh đạo." Bao Tiểu Tam hớn hở cất tiền đi ngay:
" Đừng gọi là lãnh đạo, gọi chị Đới là được rồi, giữa chúng ta đừng khách khí. Lần này đi xa, trông cậy vào mọi người hết." Đới Lan Quân mỉm cười:
Bao Tiểu Tam cười toe toét gật đầu, Cảnh Bảo Lỗi dè dặt nói:" Chị Đới, tôi có thể hỏi một câu không nên hỏi không?"
" Muốn hỏi chúng tôi là ai? Muốn hỏi chúng ta đi đâu, làm cái gì, phải không?" Đới Lan Quân nói luôn lời hắn muốn hỏi:
" Đúng thế, mai chúng ta đã đi rồi mà ngay cả đi đâu cũng không biết."
" Hì hì, tôi cũng không biết, cứ đi thẳng về phía tây là được rồi ... Muốn biết à, các cậu cứ tự về xem bản đồ đi, phàm là nơi có danh sơn, mỹ thực thì đều là nơi mà chủ nhiệm Đổng muốn dừng chân. Yên tâm, chắc chắn không để các cậu thấy uổng phí chuyến đi này. Phải rồi, trạm đầu tiên tôi biết đấy, bánh mỳ kẹp thịt lừa và đậu hũ ti của Bảo Định, để bụng mà ăn nhé."
Nghi vấn của hai người thoáng cái tan biến, bằng vào cái tính ham ăn ham chơi của chủ nhiệm Đổng, đoán chừng cùng lắm chỉ mấy chuyện đó thôi.
Tới Ngũ Lý Kiều, hai người cáo từ xuống xe, đi chuẩn bị bước cuối cùng để lên đường.
Đới Lan Quân lái xe đi thêm mười mấy kilomet, đỗ lại ở một ngôi trường, cởi áo vest ra, nới lỏng cúc áo cổ, xõa mái tóc xuống, trông cô bắt nghiêm túc hơn nhiều, nhìn qua giống nhân viên văn phòng nào đó, xinh đẹp nhưng không gây chú ý. Soi gương xong, cô hài lòng đi thẳng vào trong trường.
Có vẻ đây là một dịp đặc biệt, sân trường trăng đèn kết hoa, trên sân khấu là một hàng lãnh đạo lần lượt phát biểu, ở dưới người đông nghìn nghịt, thi thoảng lại vang lên những tiếng vỗ tay. Đới Lan Quân đứng ngoài đám đông quan sát rất lâu, men theo định vị của di động, tìm được mục tiêu.
Đổng Thuần Khiết đang nhàn nhã kẹp điếu thuốc, dựa vào một cái cây nhả ra từng làn khói, hắn mặc áo cộc tay, quần dài, giày vải kiểu cũ, thoạt nhìn qua dễ nhầm với ông bác được người ta thuê về làm vệ sinh quét dọn sân trường. Khi Đới Lan Quân lặng lẽ tới bên cạnh, hắn chẳng quay đầu lại, hỏi:" Thế nào rồi?"
" Cũng được, ba người họ đều biết lái xe, tôi chưa thấy Cừu Địch lái xe, có điều y ngày ngày lái cái xe van đó đi kiếm ăn thì trình độ không kém được. Về thể lực càng không phải nói, đều là người có sức khỏe, chịu được cực khổ." Đới Lan Quân giới thiệu vắn tắt, mà đoán chừng đó cũng là sở trường duy nhất của ba người đó rồi:
Có vẻ yêu cầu cũng chỉ có chừng đó thôi, thế nên Đổng Thuần Khiết hỏi một câu thì không nói gì thêm, dáng vẻ như đang suy nghĩ, lại giống như đang lắng nghe lời phát biểu trên sân khấu. Đới Lan Quân bấy giờ mới chú ý, đây là lễ tiễn chân những sinh viên tốt nghiệp khóa này đi chi viện cho phía tây, bọn họ đều đeo những bông hoa lụa đỏ, ngồi thành dãy ở hàng đầu.
" Chủ nhiệm Đổng, liệu anh có sợ bóng sợ gió quá rồi không? Không thể nào là con đường này được." Đới Lan Quân nói nhỏ:
" Ha ha, vấn đề là tất cả những con đường mà cô có thể nghĩ tới thì chắc chắn là không thể ... Tôi đã theo dõi bọn họ nhiều năm rồi, trừ thương nghiệp ra, trường học qua lại với bên ngoài tương đối thường xuyên, nào là gửi lưu học sinh, nghiên cứu thảo luận học thuật, du lịch văn hóa, thăm quan ngắn cảnh. Tóm lại bất kể danh mục nào có thể nghĩ ra được là đều có. Thực ra trước kia đã có loại tiền lệ này rồi, lừa một đám sinh viên chưa từng trải, am hiểu xã hội chưa sâu chính là cách trực tiếp nhất." Đổng Thuần Khiết nói chuyện rất nghiêm túc, không giống dáng vẻ thiếu đứng đắn hàng ngày:
" Vậy chuyện đó có nên báo cáo lên trên không? Chẳng may phát sinh điều gì ngoài dự liệu, chúng ta không gánh được trách nhiệm đâu." Đới Lan Quân lần nữa cẩn thận nhắc nhở:
" Đợi được phê duyệt thì nhanh nhất cũng phải nửa năm, cô đâu phải không biết quy tắc của chúng ta, không xảy ra chuyện thì lãnh đạo chẳng bao giờ coi trọng. Tôi đã làm quan trong cái thể chế này hơn 20 năm rồi, biết cảm giác của tôi là gì không? Buồn chán tới mức tôi muốn nhảy từ văn phòng xuống, dù có gì đó khuấy động cũng tốt hơn là cám đầm nước chết ... E rằng tôi chẳng chịu nổi thêm hai mươi năm nữa đâu." Đổng Thuần Khiết giọng cô đơn chán nản:
Dáng vẻ này khiến Đới Lan Quan bất giác nghĩ tới đánh giá của Cừu Địch, tài hèn chí lớn. Có có chút thương hại có vị cấp trên luôn muốn làm cái gì đó, nhưng rốt cuộc lại chẳng có chút thành tựu nào này.
" Sao thế, có muốn lâm trận thoái lui à?" Đổng Thuần Khiết không nghe thấy Đới Lan Quân đáp lời mình thì hỏi:
" Không phải, không tìm thấy thì coi như một chuyến lữ hành thôi mà." Đới Lan Quân mỉm cười:
" Tin tôi đi, cô sẽ không thấy chuyến đi này phí công đâu, Trung Hoa đất đai rộng lớn, sản vật phong phú, cô có sống thêm một kiếp nữa thì cũng ăn không hết mỹ thực, ngắm không hết mỹ cảnh." Đổng Thuần Khiết nói tới chuyện ăn chơi liền phấn chấn hơn phần nào:" Không phải cô vẫn chưa yên tâm về mấy người bạn đi cùng chúng ta đấy chứ?"
" Có một chút." Đới Lan Quân gật đầu:" Tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, không phải trước kia anh cũng hoài nghi à, sao giờ lại khẳng định rồi?"
" Không khẳng định thì cũng đâu kịp nữa, đành chấp nhận dùng tạm thôi." Đổng Thuần Khiết xoay người lại gọi Đới Lan Quân:" Đi thôi, chẳng còn gì để xem nữa, sinh viên chi viện mai cũng lên đường, không đi cùng đường với chúng ta."
" Tôi nhắc anh một chuyện, không biết có đúng hay không, nhưng anh cân nhắc cho kỹ."
" Ý cô nói tới những thói xấu trên người bọn họ chứ gì?"
" Đúng thế, bọn họ không hề có bất kỳ một tố chất chuyên nghiệp nào hết, làm gián điệp thương nghiệp cũng chỉ là nghiệp dư mà thôi, khả năng không trông cậy được gì đâu."
" Thế không phải là tốt à, quá thông minh thì chẳng hàng phục được. Với lại trông ngốc nghếch kém cỏi một chút, sẽ không ai đề phòng họ:
" Bọn họ cũng chẳng có chút tính cảnh giác nào, nói ngọt vài câu là quên mất trời đất rồi." Đới Lan Quân thở dài:
"Còn một điều tối quan trọng, vì chúng ta không thể tiết lộ mục đích thực sự là gì, đây sẽ là một vấn đề lớn, đến khi dọc đường họ phát hiện ra chuyện không ổn, khả năng cao không phải là bảo vệ chúng ta, mà là sẽ nghi ngờ bỏ gánh đấy. Anh phải tính tới khả năng xấu nhất."
Đây cũng là điều khó xử nhất của họ, người ta không biết gì cả, e khó tiếp nhận, Đổng Thuần Khiết nghĩ một lúc rồi phất tay:" Chắc là không đâu, bằng vào cái bộ dạng giá áo túi cơm của tôi, nói chắc gì người ta đã tin. Thực ra chẳng phải giả vờ gì hết, cứ tự nhiên là được rồi. Cô đừng quá chú tâm giả vờ làm gì, dù sao trong mắt mọi người tôi cũng là loại chẳng thể làm nên cơm cháo gì, cho nên cứ coi như xuống địa phương ngắm cảnh, ăn uống chơi bời xong rồi về là được ..."
Lão Đổng nói xong quả nhiên là khôi phục lại dáng vẻ lòng không chí lớn, tham ăn tục uống, bụng ưỡn ra, chân đi khệnh khạng, miệng trề, mi sụp, trừ hai chữ vô dụng, thực sự không còn đánh giá nào tốt hơn giành cho hắn nữa.
Hai người lặng lẽ rời trường học, lên xe, nơi này quá đông người huyên náo, có ai đến ai đi cũng không hề gây chú ý.