Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 353 - Chương 23: Đâu Cần Thần Thần Bí Bí. (2)

Chương 23: Đâu cần thần thần bí bí. (2) Chương 23: Đâu cần thần thần bí bí. (2)

Mở đầu rất tốt, không phải là tốt bình thường đâu, ít nhất thì Đới Lan Quân thấy một ngày cười tới đau bụng mấy lần không phải là chuyện xấu.

Còn với Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam mà nói, à chẳng cần phải nói gì nữa, được lái xe đắt tiền, đi khắp nơi làm việc cùng với mỹ nữ là chuyện bọn họ mong mà còn chẳng được. Hai ngày liên tiếp cứ thế đi lấy hàng, ra vào toàn những chỗ bình thường muốn nhìn một cái cũng chẳng được, thoáng cái hai anh chàng nhà quê giống như đước mặc áo vàng của thị vệ cung đình, đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt hâm mộ của người khác, sự mới mẻ và kiêu hãnh đó chất đầy trong lòng hai người.

Lộ trình không phải là ngắn, tốn mất một tiếng rưỡi, tới một khu đại viện toàn cây cổ thụ rậm rạp, có quân đội ôm súng đứng gác ở vành đai thứ năm. Đới Lan Quân đã đặt giấy thông hành ở cửa kính từ trước đó rồi, xe vừa tới một cái chẳng cần xuống trình báo mà cửa tự động mở ra, quân nhân hai bên còn đứng thẳng kính lễ, khiến Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam ngưỡng mộ nhìn mỹ nữ.

Đới Lan Quân một mình đi đâu đó, chốc lát sau lại gọi Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam tới một cái văn phòng chất đầy hàng, hai người đã quen việc rồi mau lẹ vào việc, khi sắp đi Cảnh Bảo Lỗi lén lút kéo Bao Tiểu Tam, chỉ tay vào một văn kiện màu đỏ ở trên bàn làm việc. Trong văn phòng treo quốc kỳ và cờ đảng, ngoài hành lang treo bảng truyền thống vinh quang. Quan trọng là tên cái đơn vị này có chữ quốc gia trong đó, trung tâm thu thập thông tin hàng không vũ trụ gì gì đó, hai người chỉ dám liếc mắt nhìn thôi, không dám xem kỹ. Về tới xe một cái là ngồi yên tại chỗ, không dám nhìn ngang ngó dọc, càng không dám đi linh tinh.

" Ê Bảo Đản, tao nói này, không biết chị Đới rốt cuộc làm cái gì nhỉ? Sao lại thần bí như thế nhỉ?" Bao Tiểu Tam thì thầm:

" Tôi nói ra cậu lại bảo tôi bốc phét." Cảnh Bảo Lỗi nhỏ giọng nói:

" Vậy thì mày đừng bốc phét không phải là được à?"

" Thế thì cậu tự đi mà hỏi không phải là xong à?"

" Có phải tao chưa hỏi đâu, người ta chỉ cười cho qua." Bao Tiểu Tam làu bàu:

Cũng phải, chuyện này vốn kỵ húy, người ta mà không định nói thì hỏi cũng vô ích mà thôi, nhưng càng là như thế, hai người tò mò trong lòng hai người càng lớn, đầu chụm vào một chỗ, thậm thà thậm thụt. Bao Tiểu Tam nói:" Cô ấy còn chưa trả tiền, sẽ không chỉ có một bữa cơm thôi đấy chứ, hay là định đem chúng ta đi bán?"

Cảnh Bảo Lỗi nghĩ thấy chắc chắn là không rồi:" Không thể nào, bán hai chúng ta còn không đủ tiền cơm ấy, chưa nói người ta thuê cho chúng ta ba gian phòng, biết giá bao nhiêu không, 386 đồng một đêm đấy."

" Cừu Địch vẫn lo lắng lai lịch họ bất chính, khi xảy ra chuyện chúng ta chẳng biết đường ứng phó."

" Cậu nói thử xem, người lai lịch bất chính mà ra vào được những nơi như thế này à?"

Bao Tiểu Tam gật gù:" Nói cũng phải, mấy cái trạm gác trông sợ thật, nhặt đồng nát chắc chắn là không vào được ..."

" Chậc, cậu đừng có suốt ngày nhắc tới cái nghề vinh quang của mình được không, ý tôi nói là chỗ chúng ta đi hai ngày qua, đều là cơ cấu quốc gia, hơn nữa nào cũng phải có giấy thông hành, không phải chỗ mở cửa công khai ai cũng tới được. Cô ấy có thể dễ người ra vào tất cả những nơi đó một cách thoải mái, hiển nhiên không phải người bình thường, dù là cảnh sát cũng không làm được như thế." Cảnh Bảo Lỗi hâm mộ, trong lòng chưa chắc không có ý muốn leo cành cao:

Bao Tiểu Tam thì không phải nói, dính chút lợi lộc là hắn không rời được bước ấy chứ, chưa nói lợi lộc lại xinh đẹp như vậy:" Nói là sắp đi mà không thấy Lão Đổng đâu nhỉ?"

" Cảnh cáo cậu, ngàn vạn lần đừng mở miệng ra gọi Lão Đổng hay anh Đổng, người ta chắc chắn là lãnh đạo đơn vị nào đó đấy. Người ta nói thế với chúng ta là khách khí, thể hiện thân cận của lãnh đạo thôi, chúng ta thực sự xưng hô như vậy là không biết trên dưới, huống hồ lời trên bàn tiệc có tính không?" Cảnh Bảo Lỗi dặn, Đới Lan Quân thể hiện ra thân phần không tầm thường hắn càng sợ đắc tội:

Đúng rồi, Bao Tiểu Tam tỉnh mộng, mồm đầy hơi rượu thì làm sao mà tin được, giấc mơ đổi đời vẫn là mơ thôi, mơ bao nhiêu năm rồi cũng có thay đổi được đâu.

Cảnh Bảo Lỗi kể cho Bao Tiểu Tam nghe câu chuyện một bước lên trời hắn nghe được ở khách sạn: " Có người lái xe, vì lái xe tốt, lãnh đạo cao hứng, làm hộ khẩu thủ đô cho cả nhà hắn, để yên tâm lái xe. Có chàng trai tập thể dục buổi sáng gặp được ông già, sau mới phát hiện là lãnh đạo cấp bộ trưởng nghỉ hưu, chỉ gọi một cú điện thoại thôi đã giải quyết được vấn đề công tác ... Cậu đừng có mà không tin, nói không chừng đi xe bus gặp một người trông mắt méo mồm lệch, có khi lại là quan lớn ấy chứ. Nên cậu phải biết trân trọng cơ hội, đừng vô tình nói linh tinh phật ý họ, lãng phí cơ hội quý giá."

Bao Tiểu Tam nghe mà ao ước vô cùng:" Này, mày nói xem xấu như tao liệu có khả năng được làm quan lớn không?"

Ặc, Cảnh Bảo Lỗi mặc nghẹn, không ngờ tên này không ngờ, cũng muốn bay cao bay xa.

Thảo luận còn chưa ra được cãi gì thì Đới Lan Quân đã đi ra, còn có hai nam tử trung niên đi tiễn, bắt tay hàn huyên, đưa ra tận xe. Thông thường khi có người khác Đới Lan Quân lúc nào cũng ít nói cười, thêm vào toàn thân mặc Âu phục đen chính thức, tóc đen búi cao, gương mặt không trang điểm sáng trong như trăng rằm, khí chất như Thiên Sơn thần nữ, khiến người đối diện áp lực rất lớn.

Nhưng rời đơn vị một cái là khác ngay, mắt cô cong vút lên, hoạt bát hơn rất nhiều, giọng trong tréo dễ nghe nói với hai chàng trai:" Lái xe tới Ngũ Lý Kiều đi, hôm nay hết việc rồi đấy, tôi không tiễn các anh nữa."

" Không sao, chúng tôi tự đi xe bus về được." Cảnh Bảo Lỗi tự giác nói:

" Vị kia thì sao nhỉ? Mai có tới kịp không?" Đới Lan Quân hỏi, tất nhiên là nhắc tới Cừu Địch, cái tên đó là khó chỉ huy nhất, hai ngày rồi không thấy cái mặt đâu:
Bình Luận (0)
Comment